Lúc này, Ngao Thiên Thiên chợt chậm rãi buông tay, cô vuốt ve khuôn mặt Diệp Quân, sau đó cơ thể cô và Diệp Quân cùng run lên, tiếp đó từng luồng năng lượng bí ẩn đồng thời tuôn ra từ cơ thể cả hai!
Khế ước!
Cô ấy muốn chấm dứt khế ước bình đẳng đã ký với Diệp Quân.
Diệp Quân run rẩy gọi: “Thiên Thiên…”
Ngao Thiên Thiên không nói gì, từ từ nhắm hai mắt lại, cơ thể không khỏi run lên, rất nhanh, linh hồn khế ước của hai người đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể, Ngao Thiên Thiên phất tay áo, linh hồn khế ước thoáng chốc tan vỡ, hóa thành hư vô.
Lúc này Diệp Quân cũng không còn cảm nhận được sự tồn tại của Ngao Thiên Thiên nữa.
Ngao Thiên Thiên quay người bỏ đi.
Diệp Quân run run gọi: “Thiên Thiên…”
Ngao Thiên Thiên dừng bước, nhẹ nhàng nói: “Ta đi theo huynh chưa bao giờ mong cầu giàu có… quyền lợi hay đại đạo, ta cũng chưa mong cầu bao giờ… Mọi sai lầm đều là do ta sai, vì ta nên tộc nhân của ta mới dám có những suy nghĩ đó… Tiểu Quân, con đường sau này, ta không thể đi cùng huynh được nữa rồi… Mà có lẽ huynh cũng không cần ta đồng hành cùng huynh nữa…”
Nói xong cô ấy đi đến trước thi thể của Thiên Long, nhìn thi thể đầy đất, nước mắt cô ấy tuôn ra như nước tràn bờ đê.
Ngày hôm nay, cô ấy không chỉ mất đi người mình yêu mà còn mất đi người thân thiết nhất với mình.
Cô ấy hơi hoảng hốt.
Tại sao mọi chuyện lại như thế này?
Lúc này Diệp Quân bỗng thấp giọng nói: “Dì Lý, chuyện lần này con là viện trưởng, con nên chịu tội gì?”
Lý Bán Tri sửng sốt, bà ấy nhìn Diệp Quân, kinh hãi hỏi: “Viện trưởng, con…”
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng bàn tay hắn đầy máu tươi.
Diệp Quân khẽ nói: “Không quản giáo nghiêm, thân là viện trưởng tội càng nặng hơn, nên xử tử…”
Dứt lời, kiếm Trật Tự trong tay hắn bỗng run lên dữ dội, giây tiếp theo hai tay hắn cầm kiếm Trật Tự, đâm mạnh vào ngực mình.
“Viện trưởng!”, tất cả những người đang có mặt đều kinh hãi.
Cách đó không xa, người Ngao Thiên Thiên run lên, cô quay phắt lại nhìn Diệp Quân, vẻ mặt đầy khó tin...
Diệp Quân từ từ ngã xuống, lúc này, Từ Nhu và Từ Thụ vội ôm lấy hắn, Từ Nhu nhìn cơ thể và thần hồn của Diệp Quân đang biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hoảng hốt nói: “Ngươi… Sao ngươi ngốc thế… Ngươi…”
Diệp Quân nắm lấy tay Từ Nhu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cuối bầu trời, nhìn vào mắt Tịnh tông chủ, khẽ nói: “Tịnh tông chủ, thế đạo này rất tàn khốc, rất đen tối, nhưng cũng có những điều tốt đẹp, có rất nhiều rất nhiều người đều đang giữ vững tâm ban đầu của mình, bù đắp lại cho thế giới… Chúng ta không thể vì nhìn thấy mặt đen tối mà phủ định tất cả… Đương nhiên, ván này cô thắng rồi”.
Tịnh tông chủ cúi xuống nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Lúc này thím Kiều chạy nhanh đến bên Diệp Quân, cầm tay hắn khóc nức nở: “Tiểu Quân… cậu ngốc thế! Thế giới này giống như bánh bao hấp, ta đã hấp bánh bao nhiều năm lắm rồi, cũng không dám đảm bảo mỗi lồng hấp đều là bánh ngon, lúc nào cũng có vài cái bị vỡ… Tuy Tiểu Cát đã chết, nhưng nó vì cứu cậu mà chết, ta… ta tự hào. Ta thật sự tự hào”.
Ầm!
Trong phút chốc, một luồng kiếm ý đáng sợ bộc phát ra từ cơ thể Diệp Quân, trong nháy mắt bao trùm cả Thanh Châu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!