Lập tức xử tử!
Triệu Dã vừa nghe xong đã ngất xỉu.
Diệp Quân đứng dậy, bâng quơ hỏi Chu Vũ: “Danh tiếng nhà họ Tần ở Thanh Châu thế nào?"
Ông ta đáp: “Tần lão gia tử rất tốt bụng, thường ngày quản con cháu rất nghiêm. Nhưng Viện trưởng cũng biết thế gia đại tộc lắm người, cũng khó tránh khỏi vài thành phần...”
Diệp Quân gật đầu: “Ta xuất thân thế gia nên không có ác ý gì với họ. Họ muốn phát triển là điều có thể hiểu, nhưng tuyệt đối không được dung túng cho con em ngang ngược, ỷ thế hiếp người. Nói nhà họ Tần đưa hai người này về dạy dỗ lại, thư viện và Tiên Bảo Các sẽ không trả thù, không phải lo”.
Chu Vũ gật đầu: “Vâng”.
Diệp Quân lại nói: “Tiên Bảo Các Thanh Châu sau này giao cho ông. Trông chừng nó giúp ta, đến ngày ta trở lại”.
Chu Vũ mừng rơn, lập tức hành lễ: “Viện trưởng yên tâm, Chu Vũ ta tuy ham công danh lợi lộc nhưng biết nên và không nên làm gì”.
Diệp Quân gật đầu: “Ham công danh không có gì xấu, chỉ cần làm việc tốt là được”.
Rồi nhấc chân đi.
Chu Vũ và những người khác hành lễ.
Đến đây, Tần Nhiễm cũng không trụ nổi nữa mà ngã ngồi ra đất.
Người nhà họ Tần nhanh chóng tìm đến đưa cả hai về, gia chủ còn đích thân đến tặng quà hậu hĩnh.
Trong điện.
Tần Lập hành lễ với Chu Vũ: “Chu chủ sự, lão hủ đã hay chuyện trong đại điện, cảm ơn chủ sự đã ra mặt nói đỡ, bằng không nhà chúng ta... Ôi”.
Chu Vũ thấy chiếc nhẫn đặt trên bàn thì lắc đầu: “Ta chỉ có sao nói vậy thôi. Ta và thành Thanh Châu đều biết nhân phẩm Tần gia chủ thế nào, thật sự không cần phải vậy”.
Tần Lập thở dài: “Đúng là gia môn bất hạnh, suýt nữa đã gây họa ngập trời cho gia tộc”.
Chu Vũ hỏi: “Tần gia chủ có biết vì sao Viện trưởng tha cho hai con em nhà ông không?"
Tần Lập do dự: “Mong Chu chủ sự giải đáp cho”.
Chu Vũ: “Viện trưởng cố tình để cho các thế gia tông môn nhìn thấy. Từ sau sự kiện kia, những thế lực đó ở vũ trụ Quan Huyên đều bắt đầu cảm thấy lo sợ, cho rằng Viện trưởng và Nội các có ác cảm với họ. Viện trưởng làm vậy là muốn nói chỉ cần bọn họ tuân theo Quan Huyên pháp thì sẽ bình an”.
Tần Lập thì thầm: “Ra là thế”.
Chu Vũ nhìn ông ta: “Thế gia và tông môn là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng không một thế lực nào muốn chuyện của tộc Thiên Long tái diễn. Việc ấy đã cảnh tỉnh rất nhiều thế lực, mà thư viện chắc chắn sẽ hành động...”
Tần Lập lắc đầu cười: “Nhà họ Tần chúng ta không có dã tâm đó, chỉ cần sống an nhàn một bên là đủ rồi”.
Chu Vũ gật đầu rồi đẩy chiếc nhẫn trên bàn về lại cho đối phương: “Tần gia chủ mang về đi thôi”.
Tần Lập vừa mở miệng thì nghe ông ta nói tiếp: “Nếu ta nhận thì ông đang hại ta đó”.
Tần Lập lưỡng lự một hồi rồi đành thi lễ: “Nhà chúng ta không bao giờ quên ân tình của Chu chủ sự”.
Rồi thu nhẫn về, rời đi.
Chu Vũ nhắm mắt lại. Ông ta ham công danh lợi lộc, nhưng lợi ích trước mắt chưa bao giờ là thứ ông ta muốn. Ông ta muốn phải đi xa hơn nữa.
...
Rời khỏi Tiên Bảo Các, Diệp Quân dạo bước trên đường. Hắn đi ngang một tiệm bánh bao đang cực kỳ náo nhiệt, với cột gỗ hai bên dán đôi câu liễn mừng: Hôm nay vui mừng thành giai ngẫu - Ngày lành tháng tốt kết lương duyên cùng hoành phi "Xứng đôi vừa lứa" phía trên.
Bốn phía dán chữ Hỉ đỏ thắm.
Trước tiệm bánh bao là mười mấy bàn tiệc rượu, chiêu đãi tiểu thương xung quanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!