Chúc Hạnh Nhiễm nhìn người đàn ông, khẽ gật đầu, không nói gì.
Người đàn ông mỉm cười nói: “Cô quay về học viện đúng không? Đến đây, ta chở cô một đoạn đường”.
Chúc Hạnh Nhiễm lắc đầu: “Không cần, ta còn có việc khác phải xử lý”.
Người đàn ông mỉm cười nói: “Đừng ngại, ta có thể đưa cô đi, ta tiện đường mà”.
Chúc Hạnh Nhiễm vẫn lắc đầu.
“Cảm ơn, Lâm Diệp, ngươi đi trước đi”.
Người đàn ông tên Lâm Diệp không kiên trì nữa, mỉm cười: “Được rồi”.
Vừa nói, y vừa nhìn Diệp Quân, sau đó hạ rèm xuống.
Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã rời đi.
Chúc Hạnh Nhiễm tiếp tục đi bộ.
Advertisement
Diệp Quân nói: “Chúc cô nương, đó là bạn học của cô à?”
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn hắn, sau đó nói: “Muốn ngồi xe ngựa hả?”
Diệp Quân cười nói: “Muốn”.
Chúc Hạnh Nhiễm không nói gì.
Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Lâm Diệp công tử kia rất xấu à?”
Chúc Hạnh Nhiễm bình tĩnh nói: “Nhiều phụ nữ, có được coi là xấu không?”
Diệp Quân: “…”
Chúc Hạnh Nhiễm ngẩng đầu nhìn xe ngựa sắp biến mất ở phía xa, khẽ nói: “Sau khi lên xe ngựa sẽ không muốn đi bộ nữa, mà muốn ngồi xe ngựa mãi như vậy, ngươi có biết phải trả giá những gì không?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu, nhưng đối với nhiều cô gái mà nói, đây chẳng phải là cơ hội thay đổi vận mệnh sao?”
Chúc Hạnh Nhiễm không nhìn nữa, mặt không cảm xúc nói: “Nếu một người phụ nữ không biết đàn ông thật sự thích mình hay chỉ muốn chơi đùa với mình, thì người phụ nữ này là một kẻ ngốc, sau khi bị chơi đùa, trong mắt đàn ông, người phụ nữ này sẽ trở nên ngày càng rẻ tiền…”
Diệp Quân nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, khá kinh ngạc, hắn không ngờ người phụ nữ trầm lặng ít nói này lại có thể suy nghĩ sâu xa như vậy.
Đây là một người phụ nữ cực kỳ kiêu ngạo.
Chỉ là khiến hắn cảm thấy hơi ngờ vực là hình như quan hệ giữa cô ta và cha mẹ không tốt lắm.
Chúc Hạnh Nhiễm không nói gì, tiếp tục lên đường.
Cứ thế, khi trời sắp tối, hai người đã đi đến một ngọn núi, Chúc Hạnh Nhiễm không đi nữa mà đi đến trước một cái cây gần đó, cô ta đào ra một cái túi dưới gốc cây, bên trong túi là một cái lều đơn giản, cô ta thành thào dựng lều lên.
Diệp Quân cảm thấy hơi ngại, hắn chẳng làm được gì cả.
Lần này Chúc Hạnh Nhiễm không bảo hắn vào trong lều, vì lều khá nhỏ, chỉ có thể chứa được một người.
Nhưng cô ta vẫn lấy hai sợi dây thừng ra đưa cho Diệp Quân.
Diệp Quân cảm thấy khó hiểu.
Chúc Hạnh Nhiễm chỉ vào hai cái cây cách đó không xa: “Buộc vào trên đó, ngủ trên đó đi”.
Nói rồi cô ta kéo lều lại, không nói gì nữa.
Diệp Quân nhìn hai sợi dây thừng trong tay, khẽ lắc đầu mỉm cười. Một lúc sau hắn buộc dây lại rồi nằm lên đó, dĩ nhiên là không thoải mái như nằm trên chiếc giường, nhưng cũng chỉ có thể nằm tạm.
Thế giới này không mặt trăng, vừa đến lúc trời tối đã tối đen, giơ tay không thấy năm ngón.
Diệp Quân lấy hai tay làm gối đầu, hắn quay đầu nhìn chiếc lều: “Chúc cô nương, cô có thể nói về Đại Lục bị vứt bỏ này được không?”
Chúc Hạnh Nhiễm trong lều không nói gì.
Diệp Quân hơi bất lực.
Đêm khuya.
Diệp Quân đang ngủ say như cảm giác được gì bỗng mở mắt ra, lúc này giọng Chúc Hạnh Nhiễm vang lên bên tai hắn: “Đi theo ta”.
Diệp Quân vội lấy sợi dây xuống, hắn vừa định nói gì thì Chúc Hạnh Nhiễm đã để một ngón tay lên môi tỏ ý hắn đừng lên tiếng.
Chúc Hạnh Nhiễm nằm cạnh một cái cây, mắt cô ta nhìn chằm chằm về phía xa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!