Diệp Quân không nghĩ nhiều, làm tạp dịch với hắn đã là rất tốt rồi, dù sao ở đây bao cơm ăn, chỗ ở, thứ hắn thiếu nhất hiện giờ là chỗ ăn, chỗ ở.
Được thiếu niên dẫn đi, sau khi được xuyên qua một vườn hoa, Diệp Quân đến một thư viện.
Thiếu niên xoay người lại nhìn Diệp Quân: “Công việc của ngươi là quét dọn thư viện hàng ngày, nhớ…”
Nói rồi y chỉ vào một khu vực trong đó: “Khu vực này do ngươi phụ trách, mỗi ngày đều phải quét dọn”.
Dứt lời, y đưa cho Diệp Quân một thẻ bài.
Diệp Quân nhận lấy: “Được”.
Thiếu niên không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Diệp Quân quay người nhìn về phía thư viện, thư viện này rất rộng, có thể chứa mấy vạn người, bên trái là dày đặc những kệ sách, bên phải có khu đọc sách, có rất nhiều người đang yên tĩnh đọc sách. Từ quần áo của họ có thể thấy hầu hết đều là học sinh.
Advertisement
Diệp Quân bắt đầu quét dọn, hắn làm rất nhanh, đến chạng vạng đã dọn dẹp xong khu vực mình phụ trách.
Sau khi dọn dẹp xong, Diệp Quân bắt đầu đọc sách, hiện giờ cách duy nhất để hắn hiểu rõ hơn về Đại Lục bị vứt bỏ này chỉ có đọc sách.
Đọc được một lúc, cuối cùng Diệp Quân cũng hiểu rõ được Đại Lục bị vứt bỏ này.
Cách đây rất lâu, đại lục này được gọi là đại lục Thương Võ, khi đó nền văn minh võ đạo tổng thể của đại lục Thương Võ vẫn tốt, nhưng vẫn không thể so được với vũ trụ Quan Huyên, có lẽ chỉ ở cấp độ như Thanh Châu, mà sau đó vì linh khí ở đại lục này bị tiêu hao quá mức, thế là nhiều thảm họa thiên nhiên đã xảy ra trên đại lục này, dần dà không còn phù hợp để sinh sống.
Lúc đó các cường giả đỉnh cấp và thế lực hàng đầu của đại lục Thương Võ bắt đầu bỏ đi.
Lập ra một khu vực hoàn toàn mới ở một tinh cầu khác, cũng chính là Thiên Giới, nhưng những người không đủ thực lực và ở tầng đáy đều ở lại đây.
Vì trong mắt các thế lực hàng đầu đó, những người này đi theo cũng chẳng có bất kỳ giá trị gì cả.
Bất kỳ một thế giới văn minh nào thì số người ở tầng đáy không phải là đối tượng bị bóc lột thì là đối tượng bị bỏ rơi.
Hiện giờ, đại lục Thương Võ này đã trở thành một nơi bị vứt bỏ, trên đại lục này vẫn còn sót lại vài thế lực và gia tộc, trong đó Thần Miếu và Thiên Đô là thế lực mạnh nhất. Nghe nói Thần Miếu và Thiên Đô có thể liên hệ với Thiên Giới, người ở đại lục hoang tàn này muốn rời đi chỉ có thể thông qua hai thế lực này.
Mà những người ở tầng thấp của thế giới này muốn thay đổi vận mệnh thì chỉ có thể gia nhập vào học viện Thần Miếu và Thiên Đô.
Cảnh giới võ đạo ở thế giới này được phân chia rất đơn giản, chia thành từ một đến chín cấp, sau cấp chín là cấp Vương, trên nữa là Tông Sư, sau đó là Đại Tông Sư.
Có thể nói một cường giả cấp Tông Sư hoàn toàn có thể tung hoành ở thế giới này.
Nhìn chung, nền văn minh võ đạo trên thế giới này rất thấp, bởi vì cho dù là một Đại Tông Sư nếu ở vũ trụ Quan Huyên cũng chỉ tương đương với cảnh giới Chân Pháp, có thể còn không bằng.
Lúc Diệp Quân đọc xong sách đã là chạng vạng tối.
Nơi đệ tử tạp dịch ăn cơm nằm ở nhà ăn Thần Miếu, nơi này chuyên dành cho đệ tử tạp dịch và người giúp việc ăn cơm.
Lúc Diệp Quân đến nhà ăn Thần Miếu, trong nhà ăn đã có không ít người.
Diệp Quân xếp hàng lấy đồ ăn, vì là miễn phí nên đồ ăn không ngon, đều là mấy loại rau rẻ tiền, không có món mặn, hắn chỉ đành miễn cưỡng lấp đầy bụng.
Diệp Quân bưng đĩa đồ ăn vừa định ngồi vào chỗ, lúc này người bên cạnh bỗng nói: “Các ngươi nhìn xem, cô ta lại đến rồi”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, cách đó không xa một người phụ nữ đang xếp hàng lấy đồ ăn.
Khi nhìn thấy người phụ nữ này, Diệp Quân sửng sốt, người phụ nữ này không ai khác chính là Chúc Hạnh Nhiễm, lúc này đang bưng đĩa đồ ăn, lặng lẽ xếp hàng phía sau một đệ tử tạp dịch.
Sao cô ta lại đến đây ăn thế?
Diệp Quân hơi khó hiểu.
Lúc này người đàn ông bên cạnh Diệp Quân bỗng cười nhạo: “Trong tất cả học viên ngoại viện, chỉ có một mình cô ta đến đây ăn cơm nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!