Vốn dĩ, địa vị của học viên ngoại viện trong lòng họ rất cao quý, bình thường mỗi khi nhìn thấy đều phải cẩn thận hầu hạ, nhưng Chúc Hạnh Nhiễm thì lại khác, vì cô ta đến từ trại tị nạn nên trong học viện Thần Miếu này, ngay cả những người tạp dịch này cũng không tôn trọng cô ta, ngược lại việc chế nhạo cô ta khiến họ cảm thấy rất thỏa mãn về mặt tâm lý.
Chúc Hạnh Nhiễm xem mấy lời bàn tán của đám người xung quanh thành không khí, sau khi lấy đồ ăn xong, cô ta ngồi vào một góc.
Cô ta đang định ăn cơm, lúc này một người đàn ông ngồi xuống trước mặt cô ta.
Chính là Diệp Quân.
Nhìn thấy Diệp Quân, Chúc Hạnh Nhiễm cau mày.
Advertisement
Diệp Quân mỉm cười nói: “Trùng hợp thế?”
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân cười nói: “Bây giờ tôi đang làm tạp dịch ở thư viện Thần Miếu, một tháng được ba linh tinh đó”.
“Ồ!”
Advertisement
Chúc Hạnh Nhiễm đáp lại một câu, sau đó im lặng ăn cơm.
Sở dĩ cô ta đến đây ăn cơm là vì ở đây miễn phí, còn nhà ăn của học viên phải trả tiền, mặc dù không nhiều nhưng chắc chắn là số tiền cô ta không trả nổi.
Chúc Hạnh Nhiễm ăn rất nhanh, sau khi ăn xong cô ta bưng bát đi ngay.
Diệp Quân nhìn Chúc Hạnh Nhiễm rời đi, mỉm cười rồi tiếp tục ăn.
Lúc này một thiếu niên cởi trần bỗng ngồi xuống trước mặt Diệp Quân, thiếu niên đó nói: “Ngươi quen người phụ nữ đó à?”
Diệp Quân liếc nhìn thiếu niên trước mặt, thiếu niên này cạo trọc đầu, trông có vẻ côn đồ, phía sau gã là hai người tùy tùng, từ bề ngoài xem ra không giống người tốt.
Thấy Diệp Quân không nói gì, thiếu niên giơ tay ra lắc trước mặt Diệp Quân: “Hỏi ngươi đó”.
Diệp Quân gật đầu: “Quen”.
Thiếu niên cười ha ha: “Thế này nhé, ngươi làm giúp ta một việc, giới thiệu cho ta quen với cô ta đi”.
Diệp Quân lắc đầu.
Thiếu niên hơi nheo mắt, hai người đứng phía sau đang định bước tới ra tay thì bị thiếu niên đó ngăn lại, thiếu niên bỗng cầm lấy hộp cơm trưa của Diệp Quân, nhổ nước bọt vào đó rồi nhìn Diệp Quân nhếch môi cười: “Nếu không giúp thì sau này ngươi cứ ăn đờm của ta mỗi ngày đi…”
Diệp Quân bỗng bước đến trước, kẹp lấy cổ thiếu niên đó rồi đè xuống đất.
Thiếu niên còn chưa kịp phản ứng thì mặt đã bị đập vào hộp cơm, sau đó Diệp Quân kéo gã ra khỏi chỗ ngồi rồi tóm lấy gáy gã đập mạnh xuống đất.
Mặt thiếu niên đập mạnh xuống đất, máu chảy ra.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều sững sờ.
Lúc hai tùy tùng ở phía sau gã phản ứng lại, vừa định bước đến, Diệp Quân lạnh lùng nhìn họ, hai người không dám bước lên nữa.
Diệp Quân nhìn thiếu niên đang kêu gào dưới đất: “Có đẳng cấp gì mà dám đe dọa ta?”
Nói rồi hắn phủi tay, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này thiếu niên đó bỗng bò dậy, mặt gã đầy máu, gã hung ác nhìn Diệp Quân: “Đợi đấy cho ta, ông đây…”
Nói đến đây hắn bỗng biến sắc, vì Diệp Quân vốn dĩ đã đi bỗng quay lại.
Thiếu niên vội nhấc cái ghế ở một bên lên định ném qua chỗ Diệp Quân, nhưng tốc độ của gã hơi chậm, Diệp Quân đấm một cú vào mặt gã.
Thiếu niên ngã xuống.
Diệp Quân phủi tay, xoay người rời đi.
Mọi người ở đó đều nhìn nhau.
Diệp Quân đến nơi ở của mình, lúc nhìn thấy chỗ ở, hắn cảm thấy hơi cạn lời, vì là đệ tử tạp dịch, không có phòng riêng của mình nên mấy chục người chen chúc trong một căn phòng nhỏ hẹp.
Diệp Quân xoay người đến thư viện, so với nơi đó, thư viện thích hợp để ngủ hơn, hơn nữa còn có thể đọc sách.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!