Dứt lời, Chúc Hạnh Nhiễm xoay người nhanh chân rời đi.
Các học sinh xung quanh đó còn đang chỉ trỏ, người phụ nữ mập mạp trong đó làm lố nhất, nói to đến mức ước gì cho cả học viện nghe thấy.
Chúc Đào đứng trước cửa nhìn các học sinh chỉ trỏ, lúc này gã hơi hoang mang.
“Chúc Đào huynh”.
Lúc này một giọng nói vang lên bên cạnh Chúc Đào.
Advertisement
Chúc Đào xoay người lại nhìn, lúc nhìn thấy Diệp Quân, gã sửng sốt: “Diệp đệ”.
Diệp Quân cười nói: “Trùng hợp vậy”.
Chúc Đào hơi ngờ vực nói: “Sao ngươi ở đây?”
Diệp Quân nói: “Ta làm công ở trong này”.
Chúc Đào cười nói: “Thế à”.
Diệp Quân: “Đi thôi, ta mời huynh ăn cơm”.
Nói rồi hắn kéo Chúc Đào xoay người đi.
Diệp Quân đưa Chúc Đào đến một quán ăn trong trường học viện, đây là quán ăn do học viện mở, nhưng không miễn phí, phải tự chi trả, thông thường sẽ có vài con cháu nhà giàu và giáo viên đến đây ăn.
Diệp Quân và Chúc Đào vừa đến trước quán ăn, một người đàn ông mặc đồ được làm bằng vải thô, thắt lưng bằng sợi dây gai bước ra, khi người đàn ông bước ra, trên môi nở nụ cười, vẻ mặt cung kính, nhưng khi hắn nhìn thấy Diệp Quân và Chúc Đào đến, nụ cười của y lập tức biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể thấy, sự cung kính không còn nữa, lưng cũng thẳng tắp.
Người đàn ông cảm thấy phiền vẫy tay: “Muốn xin cơm thì đi chỗ khác…”
Diệp Quân giơ tay lên, một linh tinh bay tới trước mặt người đàn ông, khi nhìn thấy linh tinh đó, mắt người đàn ông sáng lên, môi nở nụ cười: “Hai vị khách quan, mời, mời vào”.
Diệp Quân kéo Chúc Đào còn hơi thấp thỏm đi đến trước một bàn rồi ngồi xuống, hắn gọi bừa vài món, sau đó nhìn thiếu niên trước mặt: “Làm nhanh lên”.
Thiếu niên vội nói: “Vâng vâng”.
Nói rồi y lui xuống.
Chúc Đào nhìn xung quanh, thấy xung quanh được trang trí cực kỳ xa hoa, gã lại càng cảm thấy bất an, chậm rãi đứng dậy nói: “Diệp đệ, ta… ta không đói…”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Đào huynh, huynh đến tìm Hạnh Nhiễm à?”
Chúc Đào gật đầu: “Ừ, bọn ta đã gom đủ học phí cho nó rồi, ta đến để đưa học phí cho nó, ta… haizz…”
Nói đến đây y hít sâu một hơi, vẻ mặt hiện lên vẻ mất mát.
Diệp Quân biết gã đang vì thái độ vừa rồi của Chúc Hạnh Nhiễm, thế là khuyên: “Hạnh Nhiễm còn nhỏ, có vài chuyện vẫn chưa hiểu, sau này sẽ từ từ thấu hiểu thôi”.
Chúc Đào lắc đầu: “Ta không trách nó, là bọn ta làm cha me nợ nó. Diệp đệ, ngươi không biết đứa nhỏ này khổ thế nào đâu, từ nhỏ đã đi theo bọn ta sống ở nơi như vậy, tối tăm mù mịt, nguyện vọng lớn nhất cả đời này của ta và mẹ nó là mong nó có thể rời khỏi khu dân cư đó, mà bản thân nó cũng rất cố gắng… Ngươi có biết không? Từ lúc mười tuổi, nó đã một mình đến học viện Thần Miếu đi học rồi…”
Nói đến đây, nước mắt gã chợt dâng trào: “Ta biết vì thân phận của ta và mẹ nó nên nó thường xuyên bị các bạn cùng lớp ở học viện coi thường, lần này ta quả thật hết cách rồi, bình thường ta sẽ hẹn gặp nó ở ngoài trường, nhưng lần này nó đã không ra ngoài liên tiếp hai ngày rồi, ta hơi lo nên mới…”
Dường như gã nghĩ đến điều gì, vội lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho Diệp Quân: “Diệp đệ, trong này là số học phí còn lại của nó, ngươi đưa cho nó giúp ta”.
Diệp Quân nhìn chiếc khăn tay, khẽ gật đầu: “Được”.
Nói rồi hắn cất chiếc khăn tay đi.
Lúc này đồ ăn được bưng lên, Diệp Quân gọi một con gà, một con cá, một bát thịt lợn kho và vài món mặn.
Lúc nhìn thấy bàn đồ ăn này, Chúc Đào sửng sốt, gã chưa từng nhìn thấy những thứ này.
Diệp Quân cười nói: “Đào huynh, ăn đi”.
Nói rồi hắn đưa đũa đến trước mặt Chúc Đào.
Chúc Đào hơi do dự: “Diệp đệ, chỗ nào tiêu tốn hết không ít nhỉ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!