Sao người phụ nữ này lại chọc vào tiểu ma đầu kia vậy chứ?
Tình trạng thê thảm này chắc chắn chỉ có cô bé đó làm thôi.
Lúc này, Táng Cương vừa bước vào thư viện, cô bé liếc nhìn Diệp Quân, sau đó đi đến một góc rồi lấy một cuốn sách cổ màu đen ra đọc.
Hai thị vệ bỗng bước vào, họ đến thẳng trước mặt Diệp Quân, một thị vệ trong đó nói: “Ngươi là Diệp Quân à?”
Diệp Quân gật đầu.
Thị vệ nói: “Đi theo bọn ta”.
Nói rồi y định bước đến bắt người.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Các ngươi là?”
Thị vệ đó trợn mắt nhìn hắn: “Đừng nhiều lời”.
Nói rồi hai người bắt hắn đi.
Một lúc sau, Diệp Quân được hai người đưa tới một đại điện, khi đến đại điện, hắn sửng sốt vì thấy Chúc Hạnh Nhiễm cũng ở đó.
Advertisement
Người ngồi ở vị trí đầu chính là Tần trưởng lão.
Tần trưởng lão nhìn Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm: “Tối qua các ngươi đã xảy ra mâu thuẫn với Chu Điệp à?”
Chu Điệp là tên của người phụ nữ mập đó.
Nghe đối phương hỏi thế, Diệp Quân hiểu ra ngay, đây là vì cái chết của người phụ nữ mập đó.
Diệp Quân nói: “Trưởng lão, chưa nói đến việc mâu thuẫn, cô ta mắng bọn ta nhưng bọn ta không so đo với cô ta, lúc đó đã đi rồi, các học sinh tại đó cũng nhìn thấy”.
Tần trưởng lão nhìn Diệp Quân: “Ngươi là đệ tử tạp dịch à?”
Diệp Quân gật đầu: “Dọn dẹp thư viện”.
Tần trưởng lão nhìn Diệp Quân một lúc, sau đó hỏi: “Ngươi có thể ra ngoài rồi”.
Dĩ nhiên ông ta không nghĩ một đệ tử tạp dịch có thể giết một học sinh ngoại viện, có nói thế nào thì Chu Điệp đó cũng là võ giả cấp ba.
Diệp Quân không đi mà nhìn Chúc Hạnh Nhiễm ở một bên: “Trưởng lão, Chúc cô nương…”
Tần trưởng lão híp mắt: “Có liên quan đến ngươi sao?”
Diệp Quân giải thích: “Tối qua ta và cô ấy đi cùng nhau, rất nhiều học viên đều nhìn thấy”.
Tần trưởng lão mặt không cảm xúc: “Vậy thì ngươi ở lại, Chúc Hạnh Nhiễm ra ngoài đợi trước đi”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân, sau đó đứng lên đi ra ngoài, sắc mặt cô ta không tốt lắm.
Chúc Hạnh Nhiễm đi rồi, trong điện chỉ còn lại Diệp Quân và Tần trưởng lão.
Tần trưởng lão nhìn Diệp Quân: “Ta biết ngươi không có khả năng giết Chu Điệp, nhưng Chúc Hạnh Nhiễm thì có”.
Diệp Quân giải thích: “Trưởng lão, tối qua Chúc cô nương và ta…”
Tần trưởng lão ngắt lời Diệp Quân: “Ngươi làm việc ở thư viện à?”
Diệp Quân gật đầu.
Tần trưởng lão nhìn hắn: “Bắt đầu từ ngày mai, bổng lộc hàng tháng của ngươi tăng thêm ba linh tinh”.
Diệp Quân sửng sốt.
Tần trưởng lão nói tiếp: “Ta biết ngươi không có năng lực giết Chu Điệp, nhưng Chúc Hạnh Nhiễm và Chu Điệp trước giờ đã có mâu thuẫn với nhau, hơn nữa cô ta hoàn toàn có khả năng giết Chu Điệp, ngươi… hiểu ý của ta chứ?”
Đối phương nói đến đây, Diệp Quân đã hiểu được.
Ông già này không tìm được hung thủ thật nên muốn để Chúc Hạnh Nhiễm gánh tội.
Xem ra lai lịch của Chu Điệp này không đơn giản.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tần trưởng lão, làm thế có phải không ổn lắm không?”
Tần trưởng lão híp mắt: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Vì chuyện này quả thật không liên quan đến Chúc cô nương”.
Tần trưởng lão nhìn Diệp Quân: “Chẳng trách ngươi chỉ có thể làm đệ tử tạp dịch, cả đời này ngươi đều chỉ có thể làm đệ tử tạp dịch”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Ông nội ta cũng từng làm đệ tử tạp dịch”.
Tần trưởng lão chế nhạo: “Thì ra cả nhà ngươi đều là đệ tử tạp dịch, thảo nào”.
Nói rồi ông ta vung tay lên: “Cút đi”.
Diệp Quân: “Chuyện này không liên quan đến Chúc cô nương, trưởng lão…”
Tần trưởng lão bỗng đập lên bàn một cái, ông ta tức giận nhìn Diệp Quân: “Ta nói cho ngươi biết cái chết của Chu Điệp là do Chúc Hạnh Nhiễm làm…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!