Long Đại!
Nghe Diệp Quân nói thế, Tần trưởng lão biến sắc, đây không phải là người mà ông ta có thể chọc vào.
Nhưng ông ta lại hơi nghi ngờ.
Diệp Quân lại nói: “Nếu Tần trưởng lão không tin, có thể đi hỏi Long Đại tiểu thư bất cứ lúc nào”.
Nghe Diệp Quân nói một cách bình tĩnh tự tin như vậy, Tần trưởng lão do dự một chốc, sau đó vẻ mặt dịu đi không ít: “Thì ra là bạn của Long Đại tiểu thư, đây rõ ràng chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm…”
Ông ta không chắc những lời Diệp Quân nói là thật hay giả, nhưng thà tin chuyện này là thật còn hơn là không tin.
Ngộ nhỡ là thật tức là đắc tội với Long Đại.
Ông ta không dám đắc tội với Long Đại.
Hơn nữa Đại Lục bị vứt bỏ sắp có biến cố, lúc này mà đắc tội với Long Đại thì là tự tìm đường chết.
Diệp Quân không nói gì, đứng dậy rời đi.
Sau khi ra ngoài, Diệp Quân nhìn thấy Chúc Hạnh Nhiễm ở một bên, chỉ thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, hai tay siết chặt.
Diệp Quân thầm thở dài.
Hắn biết, nếu không gặp hắn, Chúc Hạnh Nhiễm có thể sẽ bị kéo ra gánh tội, đối mặt với tình huống này, một người không có quyền thế như cô ta hoàn toàn không có cách giải quyết nào khác, thậm chí không có chỗ để kêu oan.
Thật ra có nhiều lúc thế đạo này đen tối đến mức không chấp nhận được.
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, hắn bước đến trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, sau đó nói: “Không sao nữa rồi”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân: “Ông ta…”
Diệp Quân lại nói: “Không có việc gì”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nói: “Đi chăm chỉ tu luyện đi”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn bóng lưng hắn, hồi lâu cũng không nói gì.
Diệp Quân đi một vòng quay học viện, cuối cùng hắn tìm được sảnh Thần Miếu, hắn chưa quên hôm nay phải tham gia tiệc sinh nhật của Long Đại.
Lúc hắn đến sảnh Thần Miếu, một thị vệ bỗng bước đến ngăn hắn lại, Diệp Quân lấy thiệp mời ra.
Thị vệ nhìn thiệp mời trong tay hắn, cau mày: “Không phải là ngươi nhặt được đó chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Vậy ngươi có muốn vào trong hỏi thử xem không?”
Thị vệ nhìn hắn, lại nhìn thiệp mời, sau đó nói: “Vào đi”.
Diệp Quân nhận lấy thiệp mời, đi vào trong đại điện, đại điện rất rộng lớn, trang trí rất xa hoa, lúc này đã có không ít người đến rồi.
Diệp Quân liếc mắt đã nhìn thấy Long Đại, hôm nay cô ta mặc một bộ váy dài màu tím, bớt đi khí thế anh kiệt, trở nên nho nhã hơn, cô ta đứng giữa đám đông giống như vì sao ôm lấy vầng trăng, rất chói mắt.
Lúc này Long Đại cũng nhìn thấy hắn, cô ta vội chạy đến trước mặt Diệp Quân, mỉm cười: “Sư… Diệp công tử”.
Diệp Quân cười nói: “Chúc mừng sinh nhật”.
Long Đại cười: “Cảm ơn”.
“Long Đại, vị này là?”
Lúc này một người đàn ông mặc áo gấm bước đến, cười hỏi.
Long Đại cười nói: “Đây là Diệp Quân công tử, bạn của ta”.
Bạn!
Vừa nghe nói thế, mọi người trong đó đều rất ngạc nhiên, vì cách Diệp Quân ăn mặc là của đệ tử tạp dịch.
Người đàn ông mặc áo gấm cũng hơi giật mình, gã vừa định nói gì đó thì Long Đại đã nắm lấy cánh tay Diệp Quân đi đến đằng xa.
Nhìn thấy thế, ánh mắt người đàn ông mặc áo gấm sa sầm.
Long Đại kéo Diệp Quân ra khỏi đại điện rồi đi lên tầng cao nhất của sảnh Thần Miếu, cô ta kéo Diệp Quân ngồi trên tầng cao nhất, từ vị trí này có thể nhìn thấy được gần hết học viện Thần Miếu, tầm nhìn rất tốt.
Diệp Quân cười nói: “Cô muốn để ta trở thành tình địch chung của mọi người à?”
Dĩ nhiên hắn có thể nhìn ra được có rất nhiều người trong đại sảnh thích Long Đại, đương nhiên đây là chuyện bình thường, thân phận của Long Đại không hề đơn giản, hơn nữa cô ta còn rất xinh đẹp, quả thật là cô gái vừa giàu vừa đẹp.
Long Đại quay đầu lại nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Sư phụ sẽ không để ý đến suy nghĩ của họ, đúng không?”
Diệp Quân cười nói: “Tại sao lại nói thế?”
Long Đại lắc đầu: “Không biết, dù sao cũng là trực giác”.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Hình như hôm nay cô không được vui lắm nhỉ”.
Long Đại nói: “Sư phụ, ta sắp phải đi rồi”.
Diệp Quân nhíu mày: “Rời khỏi Đại Lục bị vứt bỏ này à?”
Long Đại gật đầu: “Quay về Thiên Giới”.
Diệp Quân nói: “Lưu luyến nơi này à?”
Long Đại thấp giọng thở dài: “Sau khi về, ta phải kế thừa gia nghiệp”.
Nói rồi cô ta quay sang nhìn Diệp Quân: “Người có biết không? Từ khi sinh ra đến nay, ta đã phải gánh vác trọng trách của gia tộc… Mặc dù nhà ta có cơ nghiệp rất lớn nhưng thực sự ta cảm thấy rất đau khổ. Sư phụ, người có hiểu nỗi đau đó không?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Ta hiểu…”
Long Đại lắc đầu: “Người không hiểu…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!