Diệp Quân lắc đầu: “Nếu muốn sống trên thế gian này, ai có thể không nghĩ ác là sai lầm của thế gian chứ”.
Trên người ông lão bỗng toát ra khí tức bao phủ lấy Diệp Quân: “Ngươi có biết thế gian này không dung chứa loại người như cô ta?”
Diệp Quân nhìn thẳng vào ông lão: “Trời đất không dung chứa thì là trời đất sai”. Trời đất sai!
Hắn vừa nói thế, trong đại điện bỗng trở nên yên tĩnh, Táng Cương nhìn Diệp Quân không nói gì.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân, lúc này cảm thấy vô cùng kinh hãi, ông ta không ngờ một thiếu niên mà lại dám nói ra lời phản nghịch như vậy.
Thiên đạo là sự tồn tại mà những người tu luyện như họ kính sợ nhất, hắn thế mà lại dám nói thiên đạo sai lầm.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân, hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau, một lát sau ông lão nhìn thoáng qua Táng Cương nấp phía sau Diệp Quân, híp mắt lại, ánh mắt lóe lên tia tham lam: “Trên người ngươi lại có khí tức giống cô ta, thảo nào ngươi bảo vệ cô ta như vậy, nếu đều là người tàn độc như nhau thì đáng chết”.
Huyết mạch đặc biệt!
Ông lão không ngờ ở Đại lục bị vứt bỏ này lại có một huyết mạch đặc biệt, huyết mạch đặc biệt này lại giúp ích rất nhiều cho những người tu hành như họ, nhất là vài huyết mạch đặc biệt cực phẩm, quả thật là còn đáng sợ hơn cả thần đan diệu dược, uống vào có thể tăng thêm mấy trăm năm tu hành.
Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão, híp mắt lại.
Ông lão bỗng giơ tay phải lên, sau đó hơi ấn xuống, thoáng chốc một luồng uy lực vô hình đáng sợ bao trùm cả đại điện.
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng cầm con dao trong tay Táng Cương rồi chém thẳng vào lòng bàn tay mình, lòng bàn tay nứt ra, máu phun ra.
Diệp Quân đặt bàn tay chảy máu của mình lên miệng Táng Cương: “Uống”.
Táng Cương chớp mắt, không từ chối, mút mạnh máu vào, khi máu của Diệp Quân tràn vào, mắt Táng Cương lập tức chuyển sang màu đỏ máu, cùng lúc đó máu trong cơ thể cô bé cũng sùng sục như nước sôi, huyết mạch của cô bé bắt đầu thay đổi.
Ầm!
Một luồng khí tức huyết mạch đáng sợ tuôn ra từ trong người Táng Cương – huyết mạch phong ma.
Khi nhìn thấy khí tức huyết mạch lớn mạnh bộc phát trong cơ thể Táng Cương, sắc mặt của ông lão bỗng thay đổi, ông ta giơ tay phải lên định ra tay thì lúc này, Táng Cương bỗng biến mất khỏi đó, lúc xuất hiện lại thì đã ở trước mặt ông ta, cùng lúc đó một con dao găm đâm thẳng vào trán ông ta.
Bình thường ông ta là Hư Thể, Táng Cương không tu vi thì không thể nào gây hại cho ông ta, nhưng lúc này con dao găm của Táng Cương lại đâm vào trán ông ta.
Ông lão mặt đầy vẻ khó tin: “Đây…”
Táng Cương bỗng tức giận gào lên, một luồng khí tức huyết mạch đáng sợ làm cho Hư Thể của ông ta vỡ tan.
Sau khi giết chết ông lão, Táng Cương chậm rãi xoay người lại, cô bé nhìn Diệp Quân cách đó không xa, đôi mắt vẫn đỏ ngầu như máu, cả người toát ra sát khí và tà khí ngút trời.
Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau.
Ngay lúc này Táng Cương bỗng biến mất khỏi đó, thoáng chốc một thanh dao găm đã để vào cổ Diệp Quân.
Diệp Quân không né đòn.
Táng Cương cũng chỉ cầm dao găm để vào cổ hắn, không đâm vào thật.
Táng Cương nhìn Diệp Quân, cô bé bỗng nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó hít thật mạnh.
Diệp Quân rút tay về, Táng Cương lập tức tức giận nhìn hắn, Diệp Quân vỗ đầu cô bé: “Đi”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Táng Cương đứng ở đó cực kỳ tức giận.
Sau khi Diệp Quân dẫn Táng Cương ra ngoài, Chiêm Phó đã chạy mất trước đó lại chạy về, gã cười nói: “Huynh đệ…”
Diệp Quân không nói gì, dẫn Táng Cương đi về phía trận pháp dịch chuyển.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!