Ngay lúc này Chu Lăng bỗng tiến lên một bước, ông ta vừa bước đến thì một luồng sức mạnh vô hình quét qua sân, thoáng chốc Diệp Quân và Táng Cương bị sức mạnh này bao phủ.
Táng Cương nhìn chằm chằm Chu Lăng, cô bé bỗng giơ tay phải lên, vô số ánh sáng máu xuất hiện trong khu vực thời không chỗ Chu Lăng.
Thuật Đề Đầu!
Tức là khống chế huyết mạch trong cơ thể đối phương, sau đó lập tức tách cổ và đầu của đối phương ra, có sự trợ giúp của huyết thống phong ma, uy lực của thuật Đề Đầu này tăng lên rất nhiều, vì muốn khống chế huyết mạch của đối phương, trước hết phải trấn áp huyết mạch của đối phương, trên thế giới gần như không có huyết mạch nào mạnh hơn huyết mạch phong ma.
Lúc này, Chu Lăng cảm thấy máu cả thân sôi trào, đồng thời cổ và cổ họng của ông ta bỗng bị bóp chặt, sắp bị tách ra hoàn toàn. Ông ta hoảng hốt, vội trấn áp sức mạnh bí ẩn trong cơ thể mình, cùng lúc đó ông ta lại lui về sau, sau khi lùi về sau mấy chục trượng, ông ta mới cảm thấy sức mạnh bí ẩn trong cơ thể đã biến mất không ít.
Chu Lăng nhìn Táng Cương ở phía xa, cảm thấy vô cùng kinh ngạc vì ông ta nhận ra sức mạnh của cô bé trước mặt này lại mạnh hơn lúc nãy không ít.
Sắc mặt Táng Cương ở cách đó không xa trắng bệch như tờ, chiêu vừa rồi đã khiến huyền khí còn lại trong người cô bé bị tiêu hao gần hết.
Bây giờ tu vi của cô bé vẫn còn quá thấp.
Nếu tu vi của cô bé cao hơn thì với huyết mạch phong ma và thuật Đề Đầu, cô bé có thể đánh bại tất cả cường giả ngay lập tức.
Chu Lăng bỗng tức giận nói: “Rất tốt, tốt lắm, thế mà lại quang minh chính đại tàn sát cường giả thư viện Quan Huyên, ta đã đánh giá thấp lá gan của các ngươi rồi”.
Diệp Quân nhìn Chu Lăng, mặt không cảm xúc: “Thư viện Quan Huyên nối giáo cho giặc, đáng chết”.
“Đáng chết ư?”
Chu Lăng tức giận cười: “Thật nực cười, một người bình thường như ngươi cũng dám nói những lời ngông cuồng như vậy”, nói rồi ông ta bỗng nhìn Táng Cương: “Cô ta đã hết sức rồi, giết cô ta đi”.
Các cường giả Đại Chu và cường giả thư viện Quan Huyên bên cạnh ông ta đều hơi kiêng dè, không dám bước đến.
Cô bé này quả thật hơi đáng sợ.
Sắc mặt Chu Lăng sầm lại, tức giận nói: “Còn đợi cái gì?”
Mấy cường giả Đại Chu không dám làm trái lệnh của ông ta, lúc này lại xông về phía Táng Cương và Diệp Quân.
Táng Cương nhìn mấy người lao về phía mình, cô bé hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên tia tàn ác, đang định ra tay lần nữa thì lúc này một tiếng hét tức giận bỗng vang lên từ trên trời: “Dừng tay”.
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Quân thở phào.
Cuối cùng cũng đến rồi.
Chu Lăng quay đầu lại nhìn phía xa, có vài người đang chạy đến.
Người đi đầu là Phương Ngự.
Diệp Quân nhờ Long Đại đi đưa hai bức thư, một bức trong đó gửi cho Phương Ngự.
Đằng sau Phương Ngự còn có hai cường giả bí ẩn mặc đồ đen.
Long Đại cũng ở trong đó.
Lúc nhìn thấy Diệp Quân, Long Đại vội chạy đến trước mặt hắn, quan tâm hỏi: “Sư phụ không sao chứ?”
Diệp Quân mỉm cười: “Không sao”.
Phương Ngự nhìn Diệp Quân, khẽ cau mày, bộ dạng lúc này của Diệp Quân khác hẳn trước kia, cho nên gã thấy Diệp Quân hơi quen nhưng lại không nhận ra hắn, nên cảm thấy hơi ngờ vực.
Lúc nhìn thấy Phương Ngự, Chu Lăng nhíu mày: “Ngươi là ai?”
Dĩ nhiên ông ta không biết Phương Ngự, dù sao trước kia ông ta cũng luôn ở Đại Chu, ông ta chưa từng tiếp xúc với Phương Ngự.
Phương Ngự dời mắt khỏi Diệp Quân, quay sang nhìn Chu Lăng: “Phương Ngự, viện chủ viện Tuần Tra của vũ trụ Quan Huyên, nhận được lệnh của viện trưởng vũ trụ Quan Huyên thay mặt viện trưởng kiểm tra Chư Thiên Vạn Giới”.
Nghe Phương Ngự nói thế, sắc mặt của Trần Nhất Thiên bỗng tái nhợt, Chu Lăng không biết Phương Ngự nhưng Trần Nhất Thiên lại biết, chuyện giữa Phương Ngự và Diệp Quân đã được truyền đi rộng rãi trong vũ trụ Quan Huyên.
Người trước mặt này là huynh đệ của viện trưởng.
Gã không ngờ Phương Ngự này lại đến đây.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!