“Đi thôi, tối nay chúng ta cùng uống vài ly luôn.” Vừa nói, hắn vừa kéo theo Chúc Đào đi ra ngoài.
Mọi người nghe thấy đều bối rối.
Viện trưởng và nữ hoàng Đại Chu mời cơm, hơn nữa đó còn là đồ ăn do đích thân nữ hoàng Đại Chu xuống bếp nấu, mọi người nghe thấy đều có cảm giác như đang mơ.
Advertisement
Triệu Hằng cũng hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, ông ta cười phá lên, quả nhiên Viện trưởng này giống như trong truyền thuyết, không có một chút uy quyền nào hết, hơn nữa, có thể nhìn thấy Viện trưởng này rất tốt bụng, đây chắc chắn là một điều may mắn cho tất cả sinh linh trong vũ trụ này.
Lúc này, Chúc Đào nhìn về phía Chúc Hạnh Nhiễm ở phía xa xa, do dự muốn nói điều gì đó.
Thật ra, ông ta không biết thân phận Viện trưởng có ý nghĩa gì, bởi vì với ông ta mà nói, ông ta hoàn toàn không biết những chuyện như thế này.
Advertisement
Cứ như vậy, Chúc Đào và thím Khương bị Diệp Quân và Chu Phạn dẫn đi.
Mà lúc này, học viên ở xung quanh bỗng bao vây trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, bọn họ ra sức lấy lòng người đang ở trước mặt này, giờ phút này, Chúc Hạnh Nhiễm hơi mờ mịt.
Cô ta luôn muốn thay đổi số mệnh, muốn thoát khỏi vòng tròn của chính mình, muốn rời khỏi gia đình mình, vì vậy, lúc nhìn thấy các học viên có gia thế bị người khác bao vây lấy lòng, cô ta cảm thấy rất ghen tỵ, nhưng vào lúc này cô ta chợt nhận ra, tất cả chúng đều là dối trá, hơn nữa, khi cô ta nhìn thấy cha mẹ mình luôn phải chịu nhục nhã, giờ phút này lại được người đàn ông có quyền thế nhất vũ trụ này tôn trọng, lúc này đây cô ta mới nhận ra trước kia cô ta đã ngây thơ biết bao nhiêu, lý do mà người đàn ông đó giúp cô ta trước đây không phải là vì cô ta trông xinh đẹp hay là gì khác, nó chỉ đơn thuần là vì cha cô ta mà thôi.
Tiên Bảo Các.
Sau khi Chúc Đào đi cùng Diệp Quân và Chu Phạn đến Tiên Bảo Các, Chu Phạn bắt đầu tự mình nấu ăn.
Thím Khương kéo nhẹ Chúc Đào, nói nhỏ: “Hình như Diệp công tử là Viện trưởng nào đó, ngươi có biết Viện trưởng này là chức quan gì không?”
Chúc Đào suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có biết Trần Vũ - chủ thầu hầm mỏ của chúng ta không?”
Thím Khương trừng mắt nhìn gã: “Tất nhiên là biết rồi!”
Chúc Đào nói: “Trần Vũ là chủ thầu, ta cảm thấy chức quan của Diệp tiểu đệ cũng giống như thế này, tất nhiên là có khả năng công trường của Diệp tiểu đệ còn lớn hơn thế nữa.”
Thím Khương đánh mạnh vào vai Chúc Đào: “Ngươi coi ta là ả đàn bà ngu ngốc hay sao? Vừa nãy Hạnh Nhiễm và các Viện chủ khác đều rất kính trọng Diệp công tử, sao hắn ta có thể giống với một chủ thầu được chứ? Theo ta thấy, ít nhất cũng phải tương đương với năm nhà thầu cơ!”
Buổi tối tĩnh lặng, ánh nắng còn sót lại chiếu vào nhà qua cửa sổ, rơi vào góc bếp, có một người phụ nữ đang bận rộn ở đó.
Mái tóc cô ta được chải chuốt gọn gàng, khi cô ra di chuyển, phụ kiện tóc trang nhã chuyển động theo, đôi mày đẹp như tranh, khóe mắt đầy ý cười, khuôn mặt như một đóa hoa mới nở, chiếc váy bồng bềnh nhẹ nhàng chuyển động, thanh lịch toát ra sự cao quý.
Người phụ nữ chính là Chu Phạn.
Diệp Quân đứng trước phòng bếp, hắn tựa vào trên cửa, khoanh hai tay lại, mỉm cười nhìn Chu Phạn đang bận rộn.
Như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, Chu Phạn bỗng quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Muốn giúp không?”
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Nói rồi hắn bỗng chậm rãi bước đến phía sau Chu Phạn, sau đó hai tay vòng qua eo Chu Phạn.
Chu Phạn run lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!