Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hậu Duệ Kiếm Thần - Nhất Kiếm Phá Thiên - Diệp Quân (FULL)

 

Thấy Diệp Quân và Chu Phạn dễ gần như vậy, Chúc Đào và thím Khương cũng dần thả lỏng. Uống được một lúc, Diệp Quân bỗng nói: “Chúc Đào huynh, sau này huynh muốn sống cuộc sống như thế nào?”.   

 

Nghe Diệp Quân nói thế, Chúc Đào sửng sốt, sau đó cười nói: “Ta là một người bình thường, ta nghĩ chỉ cần có công việc ổn định thì có thể nuôi sống gia đình”.  

 

“Không đủ, không đủ”.  

 

Lúc này, thím Khương ở một bên nói: “Bị bệnh cũng tốn tiền, con cái đi học cũng tốn tiền, mua một căn nhà ổn định cũng tốn tiền”.  

  Advertisement

Chúc Đào bỗng nói: “Thật ra có thể sống đã là không dễ dàng gì rồi”, vừa nói thế, nụ cười trên môi Diệp Quân và Chu Phạn biến mất.  

 

Chúc Đào và thím Khương đều đến từ Đại lục bị vứt bỏ, trước đây họ sống trong môi trường đó nên biết rõ sống là một chuyện khó khăn thế nào.  

 

Chúc Đào bỗng nói: “Diệp đệ, trước kia họ đều gọi ngươi là viện trưởng, ngươi là viện trưởng thư viện Quan Huyên sao?”  

  Advertisement

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.   

 

Chúc Đào phấn khích nói: “Là viện trưởng của học viện Tiểu Nhiễm học đó sao?”. Diệp Quân cười nói: “Ừ”.  

 

Chúc Đào mừng rỡ: “Diệp đệ…”. Thím Khương ở một bên bỗng đánh vào chân Chúc Đào: “Gọi viện trưởng”.  

 

Chúc Đào cười nói: “Viện trưởng”.   

 

Diệp Quân cười nói: “Ta vẫn thích huynh gọi ta là đệ hơn”.   

 

Chúc Đào hơi ngượng sờ đầu mình, lúc này gã đã hơi say, nói chuyện với Diệp Quân cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.  

 

Lúc đầu thím Khương vẫn còn dè dặt, nhưng sau đó dần thả lỏng, trò chuyện với Chu Phạn về vài chuyện phiếm của đại lục, bữa ăn kéo dài đến tận đêm khuya.  

 

Ngoài Tiên Bảo Các.  

 

Diệp Quân và Chu Phạn chậm rãi bước đi trên con phố yên tĩnh, ánh trăng soi rọi vào người họ, phủ lên người họ một tấm vải bạc bí ẩn.  

 

Đường phố đêm khuya vô cùng thanh vắng, chỉ có tiếng bước chân của họ.  

 

Diệp Quân bỗng nắm lấy tay Chu Phạn, sau đó khẽ nói: “Trước đây chúng ta luôn tập trung vào những vũ trụ nền văn minh có nền văn minh võ thuật khá cao, cho nên bỏ qua vài đại lục bình thường. Ở nhiều nơi trong vũ trụ này, còn có rất nhiều rất nhiều người bình thường”.  

 

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Đúng là chúng ta đã sơ suất”, cho dù là cô ta hay Diệp Quân thì thật ra từ đầu đều đã không có nguy cơ về sự sinh tồn, nhưng trong vũ trụ này, thậm chí còn có rất nhiều nơi sinh tồn là cả một vấn đề.  

 

Hơn nữa, sau chuyện này, họ mới thật sự nhận ra vài quan chức ở các nơi xem trọng người dân địa phương thế nào.  

 

Chức quan có cao, người phụ trách có thực quyền.  

 

Nội các và tổng viện thư viện thật sự quá xa với người dân thương, không thể nào tiếp xúc được.  

 

Diệp Quân nói: “Bây giờ thư viện nên thu lại một chút”.  

 

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ cười: “Trước kia ta vẫn luôn ra ngoài, không ngừng chinh phục vài nền văn minh vũ trụ, tốc độ của ta quá nhanh, đây không phải là chuyện tốt với vũ trụ Quan Huyên. Bây giờ chúng ta nên đặt trọng tâm vào nội bộ, quản lý tốt địa bàn vũ trụ mới là quan trọng”,.  

Chu Phạn gật đầu: “Vấn đề của nội bộ thư viện rất nhiều, nhất là khi liên tục có các thế lực mới tiếp tục gia nhập vào, mọi người đều có theo đuổi lợi ích của mình, mà có mục đích theo đuổi lợi ích thì chắc chắn sẽ dẫn đến xung đột. Mặc dù bây giờ chúng ta đã áp chế được những mâu thuẫn này, nhưng thật ra chỉ là trấn áp bề ngoài, họ vẫn đang âm thầm chiến đấu”, nói rồi ánh mắt cô ta hiện lên vẻ lo lắng.   

 

 

Sau khi tiếp quản vũ trụ Quan Huyên và Tiên Bảo Các, cô ta mới nhận ra Tiên Bảo Các vũ trụ Quan Huyên phức tạp hơn cô ta nghĩ nhiều.  

 

 

Một vũ trụ lớn như vậy không dễ quản lý chút nào.  

 

 

Diệp Quân bỗng nói: “Những thực chất hóa luật pháp ta vừa nói với muội, muội nghĩ thế nào?”  

 

 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận