Đúng lúc này, chợt có một giọng nói vang lên: “Này cậu bạn”.
Diệp Quân ngoảnh sang nhìn thì thấy có một đạo sĩ trông chỉ khoảng 30 tuổi mặc chiếc áo bào cũ kỹ vá chằng chịt đang cầm một cây phất trần đen sì và bẩn thỉu đứng gần đó.
Ánh mắt của đạo sĩ khá thâm trầm, còn gương mặt thì đang mỉm cười.
Đạo sĩ bầy một quầy hàng ở bên cạnh, bên trên treo một tấm vải trắng với một hàng chữ to đùng: Lời vàng tiếng ngọc, tin hay không thì tuỳ.
Diệp Quân ngạc nhiên hỏi: “Gọi ta đấy à?”
Advertisement
Đạo sĩ cười đáp: “Đúng thế”.
Diệp Quân bước tới gần đạo sĩ đó, y quan sát một lát rồi cười nói: “Tiểu huynh đệ tên gì?”
Diệp Quân: “Diệp Quân!”
Đạo sĩ hơi sững sờ: “Họ Diệp ư?”
Advertisement
Diệp Quân gật đầu.
Đạo sĩ vuốt râu rồi cười nói: “Họ đẹp đấy”.
Diệp Quân: “Là sao?”
Đạo sĩ: “Họ Diệp là một trong bốn họ lớn từ xưa đến nay, công tử có biết bốn họ này gồm những họ nào không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Đạo sĩ: “Họ gồm họ Diệp, họ Tiêu, họ Lâm và họ Sở… Các họ này đều có không ít các nhân vật kiệt xuất”.
Diệp Quân: “Các hạ là?”
Đạo sĩ: “Ta chỉ là một đạo sĩ xem bói thôi, các bạn bè trước kia đều gọi ta là đạo sĩ Trương”.
Diệp Quân gật gù: “Các hạ gọi ta lại có việc gì không?”
Đạo sĩ: “Ta thấy công tử có tướng nhân tài, vì thế muốn reo một quẻ cho công tử, chỉ cần một tiên nguyên tinh thôi là được”.
Diệp Quân lắc đầu: “Cái đấy thì thôi”.
Dứt lời, hắn quay người bỏ đi.
Đạo sĩ vội cản hắn lại rồi cuống lên nói: “Tại sao? Công tử, cậu hãy tin ta, ta bói đâu trúng đó đấy”.
Diệp Quân dừng bước rồi nghiêm túc nói với đạo sĩ: “Người bình thường không xem được cho ta đâu”.
Đạo sĩ hơi ngẩn ra rồi cười nói: “Xem ra đúng là công tử không phải người bình thường, nhưng ta đã xem cho không biết bao nhiêu người rồi nên chẳng có ai là không xem được cả”.
Diệp Quân nhìn đạo sĩ, hắn đã người hiểu biết sâu rộng nên đương nhiên biết đạo sĩ này không đơn giản nên cười nói: “Đạo sĩ Trương, người bình thường không bói được cho ta đâu, hay để ta đổi thứ khác cho các hạ xem nhé”.
Nói rồi, hắn lấy Tiểu Tháp ra rồi nói: “Các hạ hãy bói Tháp gia cho ta”.
Tiểu Tháp: “…”
Đạo sĩ liếc nhìn Tiểu Tháp rồi tò mỏ hỏi: “Đây là thứ gì?”
Diệp Quân: “Tháp gia nhà ta đấy”.
Đạo sĩ: “Tiểu huynh đệ, cho ta cầm xem một tí được không?”
Diệp Quân: “Thoải mái!”
Nói rồi, hắn đưa Tiểu Tháp cho đạo sĩ.
Đạo sĩ Trương cầm lấy Tiểu Tháp xong thì quan sát một lúc, sau đó nét mắt dần nghiêm lại.
Diệp Quân hỏi: “Sao rồi?”
Đạo sĩ nói với Diệp Quân: “Cái tháp này của cậu à?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!