Bên trong hang hơi tối và bí, chỉ có chút ánh sáng le lói từ đá trên vách tường.
Tả Nhạn dẫn Diệp Quân đi vào sâu bên trong.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Đây là nơi nào?”
Tả Nhạn cười đáp: “Đây là một nơi mà ta tình cờ tìm thấy khi đi chơi đấy, nhưng một mình ta thì không dám vào sâu bên trong”.
Diệp Quân nhìn Diệp Quân, không ngờ cô nhóc này cũng hơi nhát gan.
Hai người đi sâu vào bên trong, càng đi thì càng thấy yên lặng, may mà vẫn có ánh sáng phát ra từ đá nên bớt tĩnh mịch đi phần nào.
Diệp Quân phát hiện hang động này rất sâu, họ đã đi gần 15 phút rồi mà vẫn chưa đi hết.
Tả Nhạn thì vừa đi vừa chụp ảnh liên tục.
Cuối cùng, sau hơn nửa canh giờ, họ cũng đã nhìn thấy cửa động.
Đến đích rồi!
Diệp Quân và Tả Nhạn đi tới đó. Diệp Quân quan sát cửa động thì thấy là một cánh cửa đá không có gì đặc biệt cả.
Lúc này, Tả Nhạn chợt tiến lên rồi đá vào cánh cửa.
Cánh cửa rung lên rồi chầm chậm nâng lên.
Diệp Quân hơi thất kinh nhìn Tả Nhạn, còn cô ấy thì cười he he nói: “Đi thôi”.
Diệp Quân vội hỏi: “Thế là mở được cửa à?”
Tả Nhạn: “Ừ”.
Diệp Quân thấy hơi khó tin.
Sau khi đi qua cánh cửa, họ nhìn thấy ngay một thôn trang nhỏ chỉ có hơn chục ngôi nhà đều mới xây một cách sơ sài.
Không gian im ắng!
Diệp Quân thấy hơi là lạ.
Tả Nhạn cũng thấy vậy, cô ấy tò mò quan sát xung quanh.
Hai người đi tiếp vào trong thôn, sau đó phát hiện ở đây vô cùng yên tĩnh, không hề có một sinh vật sống nào.
Lúc này, Tả Nhạn chợt kéo Diệp Quân đi sang bên phải. Đang lúc Diệp Quân thấy lạ thì Tả Nhạn đã kéo hắn đến trước một ngôi nhà lá đơn sơ.
Diệp Quân ngoái nhìn Tả Nhạn thì thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm vào ngôi nhà.
Đột nhiên trong nhà vang lên tiếng bước chân.
Diệp Quân giật mình rồi ngoảnh lại nhìn ngôi nhà là, sau đó nghĩ thầm: “Tháp gia, ngươi có cảm thấy có người không?”
Tiểu Tháp trầm mặc rồi nói: “Ta là thứ vô dụng”.
Đầu Diệp Quân đầy vạch đen.
Sao giờ Tháp gia lại kém cỏi vậy!
Cánh cửa của ngôi nhà lá chợt bật mở, một người đàn ông trung niên chầm chậm bước ra. Ông ấy mặc áo bào màu đen sẫm vô cùng đơn giản, không hề có một hoạ tiết nào, gương mặt thì gày gò, ánh mắt thâm thuý với vẻ trầm ổn.
Khi nhìn thấy Diệp Quân và Tả Nhạn, ông ấy mỉm cười nói: “Bao năm rồi mới có người đến đây lần đầu, hơn nữa còn có những hai người”.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Các hạ là?”
Người đàn ông nhìn snag hắn, không biết đã nhìn thấy gì mà chợt tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó xoè tay ra. Ngay sau đó, Tiểu Tháp đã xuất hiện trong lòng bàn tay ông ấy, ông ấy nhìn Tiểu Tháp rồi nói: “Nghịch chuyển thời gian”.
Nói xong, ông ấy cười nói với Diệp Quân: “Bảo sao trên người cậu lại có phúc vận lớn thế”.
Nói xong, ông ấy chầm chậm trả lại Tiểu Tháp cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhận lại rồi nghĩ thầm: “Tháp gia, ngươi không biết phản kháng à?”
Tiểu Tháp: “Ngươi mau hoàn thành nhiệm vụ đi, mẹ kiếp! Ta muốn đột phá!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!