Dứt lời, y nói tiếp: “Diệp ca, huynh đọc sách đi, ta đi tu luyện đây”.
Diệp Quân: “Khoan đã”.
Lâm Lập khựng lại, Diệp Quân cười nói: “Nếu ngươi thích luyện kiếm thì ta có thể dạy ngươi một môn kiếm kỹ, nhưng ngươi không được nói cho người khác biết là ta dạy”.
Lâm Lập thấy hơi chấn động: “Diệp ca, huynh cũng biết dùng kiếm ư?”
Diệp Quân: “Trước kia có biết chút chút”.
Advertisement
Lâm Lập: “Vâng, chờ ta học xong kiếm kỹ này sẽ theo huynh học tiếp”.
Diệp Quân: “Ừ”.
Lâm Lập đi rồi, Diệp Quân tiếp tục đọc sách. Nhưng không lâu sau, có một cô gái chầm chậm đi vào.
Người này chính là Bàn Lăng, trông thấy cô ta, Diệp Quân hơi bất ngờ, hắn gập sách lại rồi cười chào: “Đại tiểu thư”.
Advertisement
Bàn Lăng gật đầu, cô ta đi tới cạnh Diệp Quân rồi nhìn cuốn cổ tịch mà Diệp Quân đang đọc, sau đó nói: “Ta nghe nói dạo này ngươi chỉ đọc sách, mà không tu luyện gì phải không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Bàn Lăng: “Tại sao không tu luyện?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Thật lòng không giấu gì tiểu thư, ta vốn có tu vi nhưng vì một vài lý do mà giờ tu vi đã bị phong ấn. Vì thế, ta chỉ có thể chờ đến một thời gian nhất định để phá giải phong ấn thôi”.
Hắn quyết định sẽ nói thật, vì đại tiểu thư này không phải người ngu dốt nên thà hắn nói thật luôn cho xong.
Nghe vậy, Bàn Lăng gật đầu, rõ ràng cô ta rất hài lòng khi Diệp Quân thẳng thắn như vậy: “Thật ra, ta đã đoán được chút ít rồi. Vì một người bình thường thì không thể hững hờ với tu luyện như vậy. Ta chỉ hơi tò mò không biết trước kia tu vi của ngươi đến cảnh giới nào rồi thôi”.
Diệp Quân: “Nói thật thì ta cũng không rõ, vì cảnh giới ở chỗ của ta khác với vực Cửu Châu này”.
Bàn Lăng im lặng nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân đang định nói tiếp thì Bàn Lăng đã giành nói trước: “Ngươi là do phụ thân ta tìm về nên ta tin ngươi”.
Dứt lời, cô ta quay người rời đi.
Diệp Quân chợt nói: “Đại tiểu thư, có thể nghe ngóng về một người cho tôi được không?”
Bàn Lăng dừng bước, sau đó quay lại hỏi: “Ai thế?”
Diệp Quân: “Diệp An!”
Bàn Lăng ngẩn ra: “Diệp An ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Vẻ mặt của Bàn Lăng lập tức trở nên khác lạ.
Thấy thế, Diệp Quân tò mò hỏi: “Cô biết người này à?”
Bàn Lăng nhìn hắn đăm đăm: “Đương nhiên, Diệp An rất nổi tiếng đấy”.
Rất nổi tiếng ư? Diệp Quân lập tức bật cười.
Mẹ kiếp!
Tỷ tỷ không lừa mình thật!
Tỷ ấy sống rất tốt ở đây.
Bàn Lăng chợt nói: “Ngươi tìm cô ta làm gì?”
Diệp Quân cười đáp: “Ta là đệ đệ của tỷ ấy”.
Bàn Lăng trợn tròn mắt: “Đệ đệ ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng, lần này ta đến vực Cửu Châu là để nương nhờ tỷ ấy”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!