Trên đường đi của trận pháp dịch chuyển, Lâm Lập tò mò nhìn ngó xung quanh. Sau khi ra ngoài, y thấy mọi thứ đều vô cùng lạ lẫm.
Diệp Quân chợt nói: “Đại tiểu thư, có phải quan hệ giữa Bàn Châu chúng ta và Vũ Châu không được tốt lắm đúng không?”
Bàn Lăng gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân: “Ý của ta là nếu để người của Vũ Châu biết Lâm Lập đang ở bên ngoài…”
Nghe thấy thế, Bàn Lăng và Khô Lão đều thoáng vẻ kinh ngạc.
Bàn Lăng: “Đương nhiên ta đã nghĩ đến điều này nên đã âm thầm sai người bảo vệ rồi”.
Diệp Quân: “Phụ thân của cô vẫn chưa về à?”
Bàn Lăng lắc đầu: “Chưa”.
Diệp Quân: “Có liên lạc được chưa?”
Lúc này, Bàn Vân ở gần đó chợt lên tiếng: “Diệp công tử, chú ý cách ăn nói của ngươi”.
Diệp Quân liếc nhìn gã rồi im lặng, sau đó lại nhìn sang Bàn Lăng thì thấy cô ấy đang nhíu mày.
Diệp Quân cũng bắt đầu sa sầm mặt, vì vẻ mặt của Bàn Lăng chẳng khác nào nói cho hắn biết là chưa liên lạc được.
Diệp Quân: “Bàn Châu và Vũ Châu không đội trời chung, nếu ta là bọn họ thì chắc chắn sẽ không để Lâm Lập sống sót… Tương tự với đó, chắc Bàn Châu cũng có nhiều kế sách để nhắm vào thiên tài của Vũ Châu đúng không?”
Bàn Lăng: “Thật ra giữa hai bên đã có giao ước, đó là các cường giả đỉnh cấp không được ra tay với các vãn bối của hai bên. Vì cả hai đều biết rõ nếu cường giả như phụ thân ta mà ra tay thì chắc chắn các vãn bối không đỡ được, nhưng…”
Diệp Quân: “Binh đoàn đánh thuê!”
Bàn Lăng gật đầu: “Đúng vậy”.
Bàn Lăng tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Thật ra Bàn Châu cũng hơi kỵ binh đoàn lính đánh thuê, bọn chúng đều rất tàn bạo và gian ác, nhất là binh đoàn Thổ Phỉ thì càng khỏi phải bàn. Nơi mà chúng đi qua thì đến chó gà cũng không tha, hang kiến cũng bị đốt.
Nhưng may sao các binh đoàn này không có ý chiếm địa bàn, chúng chỉ dạo chơi khắp các vũ trụ, thi thoảng nhận vài nhiệm vụ, còn hấu hết thời gian đều tìm kiếm dấu vết của bí cảnh.
So ra thì nhiều khi đi khảo cổ còn kiếm được nhiều tiền hơn ăn cướp.
Diệp Quân chợt nói: “Hi vọng là ta lo xa”.
Giờ hắn đang ở bên ngoài thì phải cẩn thận một chút, hắn đang ở phe Bàn Châu, nhỡ Vũ Châu ra tay thì hắn cũng sẽ bị cuốn vào.
Bàn lăng chợt ngoảnh lại nói với Khô Lão: “Ông liên lạc với Cửu thúc đi”.
Khô Lão thoáng do dự rồi nói: “Nhưng… làm phiền đến ông ấy, nhỡ…”
Bàn Lăng lắc đầu: “Chúng ta buộc phải thật cẩn trọng”.
Khô Lão gật đầu: “Được”.
Dứt lời, ông ta đã lấy một truyền âm phù ra.
Bàn Lăng nói với Diệp Quân: “Ngươi suy nghĩ rất thấu đáo”.
Diệp Quân mỉm cười: “Đã ra ngoài thì phải cẩn thận một chút”.
Bàn Lăng gật đầu: “Đúng vậy”.
Lâm Lập chợt nói: “Diệp ca, ta nghe nói Thái Sở và Nhạc Liễu đều đang ở Vũ Châu…”
Diệp Quân: “Đúng thế, nhưng sau này các người sẽ là kẻ thù của nhau đó”.
Lâm Lập trầm mặc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!