Tiền ở trấn này bằng đồng, bạc và vàng, đồng kim nguyên bảo này đủ cho một nhà năm người sống dư giả hai mươi năm.
Diệp Quân trầm mặc.
Giờ mà hắn từ chối sẽ càng khiến người này chú ý, khéo còn đến cướp cũng nên. Với thể trạng hiện giờ của hắn, cậu thiếu niên mà cướp thì hắn chỉ có mất.
Nghĩ vậy, Diệp Quân nói: “Ta không cần tiền”.
Cậu thiếu niên thoáng ngạc nhiên: “Thế ngươi muốn gì?”
Diệp Quân: “Nếu các hạ có thể khiến đôi tay của ta mọc lại thì ta sẽ tặng cho hai thứ này luôn.
Nhưng ta phải nói trước một điều, hai thứ này do tổ tiên nhà ta truyền lại, chúng là thần vật nên có linh tính và biết tự chọn chủ.
Nếu đến lúc đó, chúng không chịu đi theo các hạ thì ta cũng không chịu trách nhiệm”.
Thấy Diệp Quân nói năng khí khái, cậu thiếu niên hơi ngạc nhiên rồi cười nói: “Giúp tay ngươi mọc lại không khó, nhưng ngươi khá láu cá.
Hai thứ đó do tổ tiên nhà ngươi truyền lại, ta giúp tay ngươi mọc lại rồi mà chúng không chịu theo ta thì ta thiệt à?”
Diệp Quân thoáng kinh ngạc, người ở vũ trụ này khó chơi thế nhỉ!
Hắn cười nói: “Vừa nhìn đã biết huynh đài đây không phải người bình thường, lẽ nào lại không có tự tin đến vậy?”
“Ha ha!”
Cậu thiếu niên cười khoái chí: “Ngươi cũng thú vị đấy! Tuy ngươi đang khích ta, nhưng ta thấy ngươi nói cũng có lý. Nếu đến hai thần vật này mà ta cũng không chinh phục được thì đúng là quá thất bại”.
Nói xong, gã chợt đi tới cạnh Diệp Quân, sau đó đặt tay phải lên bả vai hắn, một luồng khí tức màu vàng đã tiến vào trong cơ thể Diệp Quân.
Cơ thể hắn hơi rung lên, không lâu sau, hắn cảm thấy phần cánh tay mình nhúc nhích, tiếp đó đôi tay đã mọc ra trở lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!