Diệp Quân và ông nội của Phạn Thiện ngồi đối diện nhau trong phòng.
Cửa sổ phòng đóng chặt nên chỉ he hé chút ánh sáng, thành ra bầu không khí hơi u ám.
Ông nội Phạn Thiện nhìn Diệp Quân chăm chăm mà không nói gì.
Diệp Quân: “Tiền bối, hai ông cháu tiền bối đã cứu mạng ta. Ta không có ác ý với hai người, cũng không muốn làm liên luy đến hai người”.
Ông lão cầm tẩu thuốc lên rồi châm lửa, sau đó hít một hơi rồi nói: “Ngươi không phải người bình thường”.
Diệp Quân gật đầu.
Ông lão: “Khi nhìn thấy ngươi cùng đôi tay đã mất, ta biết ngươi có kẻ thù.
Hơn nữa, kẻ thù đó còn rất mạnh, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu tiếp: “Đúng vậy”.
Ông lão khá hài lòng với sự thẳng thắn của Diệp Quân nên gậ gù rồi dịu giọng hơn: “Cậu bạn, nha đầu Tiểu Thiện rất hiền lành, cũng rất ngây thơ, suy nghĩ thì đơn giản. .
Còn ngươi lại là một người phức tạp, ta nói vậy không có vấn đề gì chứ?”
Diệp Quân cười đáp: “Tiền bối muốn ta rời khỏi đây, tránh xa Tiểu Thiện đúng không?”
Ông lão gật đầu, không hề che giấu: “Đúng”.
Diệp Quân: “Ta có thể hiểu được suy nghĩ của tiền bối, nhưng tiền bối thật sự muốn để Tiểu Thiện sống với thân phận tội dân ở đây đến hết đời sao?”
Ông lão: “Ngươi có biết ý định của ngươi nguy hiểm tới đâu không?”
Diệp Quân thoáng nghỉ hoặc.
Thấy thế, ông lão lắc đầu: “Cậu bạn, ta không biết là ngươi ngu ngơ, gan dạ hay tuỳ hứng, nhưng nói hay làm gì cũng phải suy xét thấu đáo.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!