Phạn Thiện gật đầu, “Ta biết ý của ngươi, người xấu rất nhiều, không chỉ bên ngoài, trong thị trấn cũng có vài người xấu, nhưng ta luôn tin rằng, trên thế giới này, người tốt còn nhiều hơn người xấu, nếu không có, vậy chúng ta cũng có thể biến người xấu thành người tốt.”
Diệp Quân cười nói, “Nếu người xấu không thể biến thành người tốt thì sao?”
Phạn Thiện vung tay, “Vậy thì tiêu diệt hết đi, như vậy, chỉ còn lại người tốt rồi.”
Diệp Quân ngơ ngác.
Phạn Thiện đột nhiên khẽ thở dài, “Thế giới này, không thể chỉ có người tốt hoặc người xấu được.”
Diệp Quân gật đầu, “Đúng là vậy.”
Phạn Thiện đột nhiên cười nói, “Thiện ác có thể cùng tôn tại, nhưng không thể để người xấu nhiều hơn người tốt, cũng không thể để người xấu kiêu ngạo!”
Diệp Quân quay đầu nhìn Phạn Thiện.
Phạn Thiện chớp mắt, “Nhìn ta làm gì? Nói không đúng à?”
Diệp Quân cười nói, “Nói rất đúng.”
Phạn Thiện cười rạng rỡ, “Ta rất lợi hại đó, hi hil”
Diệp Quân cười ha ha, “Nhìn ra rồi.”
Phạn Thiện đấm Diệp Quân một phát, lườm hắn, “Không được cười.”
Diệp Quân nghiêm túc nói, “Ta nghiêm túc mà.” Phạn Thiện trợn mắt nhìn hắn, sau đó nói, “Ngươi đến từ vũ trụ Quan Huyên, vậy có thể nói cho ta nghe chuyện bên chỗ các ngươi không?”
Diệp Quân gật đầu, “Có thể chứ, ta nói hệ Ngân Hà cho cô nghe, chỗ đó rất vuil”
“Được đó!”
"..."
Núi Phạn Tịnh ở Hệ Ngân Hà
Vì là kì nghỉ, nên hôm nay núi Phạn Tịnh náo nhiệt cực kì, từ đỉnh núi tới chân núi, người chỉ chít, có thể nói là đông nghìn nghịt.
Mặc dù cực kì nhiều người, nhưng người chơi rất vui, vì đây là kì nghỉ nhàn rỗi hiếm hoi trong năm của bọn họ.
Đỉnh núi, biển mây như thủy triều, trước một tòa đại điện, một người đàn ông đang cầm chổi cầm quét dọn.
Người này chính là chủ nhân bút Đại Đạo.
Sau khi tu vi bị phong ấn, ông ta chỉ có thể về chỗ này làm lại từ đầu, kiếm cơm đủ ăn.
Chủ nhân bút Đại Đại vừa quét dọn vừa lẩm bẩm nói, “Đã nghỉ hết cả rồi, ta vẫn phải đi làm, đúng là khiến người ta tức chết mà.”
Lúc này, một âm thanh đột nhiên truyền tới từ bức tượng đá trong đại điện phía sau ông ta, “Chỉ thế này đã nhận thua rồi à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo dừng lại, ông ta im lặng hồi lâu, khẽ cười, “Sao có thể chứ? Đây không phải vừa bắt đầu à?”
Nói rồi, hai tay ông ta cầm chổi, từ từ ngẩng đầu nhìn biển mây nơi xa, nhẹ giọng nói, “Đại Đạo Ngũ Thập, Thiên Diễn Tứ Cửu, ngươi đang tính kế bọn ta, chẳng phải bọn ta cũng đang tính kế cho đường lối thiện ác của ngươi đây sao, phân rồi hợp, từng người làm chủ, vua lại thêm vua, nếu khoảnh khắc thằng nhóc kia biết được Thiện Đạo, chắc sẽ rất bất ngờ đấy, ha ha.”
Âm thanh kia nói, “Ngươi biết người phụ nữ đó vô địch, thật sự vẫn muốn tiếp tục làm vậy à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo thu ánh mắt về, nhẹ giọng nói, “Trừ phi một ngày nào đó thằng nhóc đó mạnh đến mức đủ để trói buộc cô cô và ông nội hắn, còn cả cha hắn nữa, nếu không, cái gọi là trật tự của hắn đều là nói linh tinh thôi, nếu có một ngày hắn thật sự làm được như vậy, hoặc nếu có suy nghĩ như vậy, †a sẽ tuân theo trật tự của hắn, giúp hắn một tay.”
Yến Kinh.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người phụ nữ từ từ đi vào, đầu người phụ nữ đầy tóc bạc, cô ta mơ màng nhìn xung quanh, cuối cùng, cô ta từ từ đi tới trước bàn sách, trên bàn sách vẫn còn hai tờ giấy nháp.
Cô ta nhặt hai tờ giấy nháp lên, sau khi nhìn rất lâu, cô ta hơi ngơ ngác, đột nhiên, dường như cô ta ý thức được gì đó, nhìn cánh tay phải của mình, chỉ thấy trên cánh tay trắng tinh như khắc một hàng chữ nhỏ đỏ như máu, Tiểu Quân, để ta yêu ngươi một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!