Tiểu Tịnh: “Thế chắc thanh kiếm này thích công tử rồi”.
Diệp Quân chớp mắt: “Cho nên có thể tặng ta đúng không?”
Tiểu Tịnh á khẩu, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Xin lỗi công tử, chuyện này ta không dám quyết định, mà phải hỏi ý kiến của chủ hàng”.
Diệp Quân: “Ta đùa thôi, chúng ta đi đây”.
Nói rồi, hắn kéo Phạn Thiện định rời đi.
Nhưng thanh kiếm kia đã bay tới trước mặt hắn, sau đó xoay tít, ra sức lấy lòng.
Diệp Quân thoáng vẻ bất đắc dĩ: “Ta không mua nổi ngươi đâu”.
Thanh kiếm rung lên rồi quỳ xuống đất. Một thanh kiếm biết quỳ.
Chắc chăn nó không phải ột thanh kiếm bình thường, vì có thể gập thân được.
Diệp Quân thấy thế thì như chết đứng. Tiểu Tịnh cũng đầy vẻ ngỡ ngàng. Diệp Quân thấy hơi đau đầu.
Sau đó, thanh kiếm còn dập đầu.
Diệp Quân quay sang hỏi Tiểu Tịnh: “Cho mua nợ được không?”
Tiểu Tịnh hoàn hồn lại, sau đó thoáng do dự rồi lắc đầu: “Không được, ta...”
Hành động của thanh kiếm này khiến cô ấy rất khó xử. “Tặng thanh kiếm ấy cho công tử này đi!”
Đúng lúc này chợt có một giọng nói vang lên.
Diệp Quân ngoái lại nhìn thì thấy có một cô gái đi từ bên ngoài vào.
Cô ta mặc chiếc váy thuỷ mặc, mi mày như tranh vẽ, trông rất xinh đẹp.
Tiểu Tịnh lập tức hành lễ khi nhìn thấy người đó: “Thanh Chủ”.
Cô gái gật đầu rồi nói với Diệp Quân: “Công tử xưng hô sao?”
Diệp Quân: “Diệp Quân.
Cô gái: “Nếu thanh kiếm này và công tử có duyên như vậy thì ta tặng công tử”.
Diệp Quân lắc đầu: “Thế thì ngại lắm”.
Cô gái cười nói: “Thần kiếm có linh tính nên biết chọn chủ, rõ ràng thanh kiếm Thiên Uyên này và công tử có duyên với nhau, xin công tử đừng từ chối”.
Diệp Quân nhìn thanh kiếm thì thấy nó vang lên tiếng gì đó nho nhỏ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!