Cận vệ!
Đây không phải vệ binh của Thiên Hình, mà là vệ binh hoàng gia của vương triều Thiên Mộ. Vì là đại hoàng tử nên đương nhiên gã luôn được vương triều che chở.
Còn lý do gã triệu tập vệ binh hoàng gia cũng là có ý đồ cả. Gã muốn buộc chung mình với cả vương triều lại với nhau, nếu Diệp Quân ra tay với hai vệ binh này thì chẳng khác nào đối đầu với vương triều Thiên Mộ.
Hơn thế nữa, gã cũng hiểu Thiên Thần. Chắc chắn Thiên Thần sẽ ngăn cả gã, nếu Thiên Thần ngăn cản vệ binh hoàng gia thì cũng như chặn đường sống của chính mình.
Đúng như Thiên Hình dự đoán, ngày gã triệu tập cận vệ, Thiên Thần đã sa sầm mặt, sau đó không chút do dự mà chặn đường bọn họ.
Thiên Hình mỉm cười nói: “Cửu đệ, đệ đang làm gì thế?”
Thiên Thần: “Huynh đoán xem”.
Thiên Hình: “Ra tay đi!”
Hai cận về hoàng giả lập tức biến mất, sau đó tấn công Diệp Quân.
Khi họ vừa xông lên thì đã có một luồng uy áp long khí khủng khiếp ập đến, nó đã ép hai cận về đó phải lùi lại.
Người ra tay chính là Thiên Thần. Thấy thế, Thiên Hình vẫn bình tĩnh nhìn gã.
Thiên Thần cười nói với Thiên Hình: “Đại ca, có phải huynh thấy rất vui khi ta ra tay không?”
Thiên Hình gật đầu: “Hơi hơi, nhưng cũng được, đúng như †a đoán”.
Thiên Thần: “Đại ca, con người huynh thật tồi tệ!
Thiên Hình phì cười, sau đó ngoái lại nhìn Diệp Quân rồi nói: “Cửu đệ, đừng trách đại ca không nhắc nhở đệ. Người này đang bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã, hơn nữa giữa họ còn có mối thù không đội trời chung. Đệ giúp hắn thì chẳng khác nào đối đầu với Sáng Thế Đạo Điện, đệ lựa chọn giúp hắn thế này đã hỏi ý kiến mẹ mình chưa?”
Câu cuối cùng của gã chính là một lời khiêu khích trằng trợn.
Thiên Thần lắc đầu nói: “Đại ca, các hành động và lời nói của huynh lúc này cũng chỉ để khiêu khích ta thôi. Khỏi đi, ta thừa nhận đầu óc mình không linh hoạt bằng huynh, nhưng ta không ngu. Ta biết hậu quả của những việc mình đang làm là gì, nhưng ta nói cho huynh biết là chẳng sao cả, không hề luôn đấy!”
Thiên Hình im lặng nhìn gã. “Thiên Thần huynh!”
Đúng lúc này, Diệp Quân chợt lên tiếng: “Huynh đừng ra tay nữa”.
“Trật tự!"
Thiên Thần ngoái lại rồi tức tối măng: “Sao có lúc huynh cứ như đàn bà thế hả?”
Sau khi chém bay Việt điện sử bằng một kiếm, Diệp Quân không ra tay nữa mà ngoái lại nhìn Thiên Thần.
Thiên Thần: “Chúng ta đã coi nhau là huynh đệ thì khi một trong hai gặp khó khăn, người kia sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Ta biết huynh đang lo lắng điều gì nhưng không sao cả, huynh mà lo thì giải quyết người đó đi, không thì lát viện binh của người đó sẽ đến đấy”.
Diệp Quân: “Được”.
Dứt lời, hắn quay ngoả lại rồi chem một kiếm về phía Việt điện sử.
Viện điện sử co đôi con ngươi lại, sau đó chỉ thấy bàng hoàng, không hề dám đối đầu với đường kiếm của Diệp Quân, mà chỉ biết lùi bước.
Song, tốc độ của ông ta không nhanh bằng Diệp Quân, thêm bị kiếm thế của Diệp Quân bao phủ nên chưa lùi được bao nhiêu thì kiếm của Diệp Quân đã bay tới.
Hết đường lui, Việt điện sử loé một tia dữ dẫn, sau đó nắm chặt hai tay lại, linh hồn của ông ta cũng bốc cháy, sau đó ông ta bắt chéo hai tay, ngồi xuống, một con rùa khồng lồ đã xuất hiện phía trước người ông ta.
Rùa đen trấn thủ!
Đây là thuật thần thông phòng ngự mạnh nhất của ông ta, lý do mà trước đó ông ta không dùng vì sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực. Nhưng bây giờ, ông ta đã không còn màng gì nữa, vì biết mình không thể cản đường kiếm của Diệp Quân được.
Kiếm của Diệp Quân bay tới, con rùa đen run lên mãnh liệt, sau đó xuất hiện các vết nứt, tuy nhiên Diệp Quân cũng đã bị đánh bay về chỗ cũ.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn sang tay phải của mình thì thấy hơi tê rần.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!