Thiên Thần hành lễ nói: “Thưa phụ hoàng, Diệp huynh không phải tội dân, con dẫn huynh ấy đi không hề vi phạm tổ pháp. Tiếp nữa, huynh ấy là một thiên tài, tuổi tác ngang con nhưng có thể chém chết mấy cường giả cảnh giới Thần Tổ bằng một kiếm. Phụ hoàng, một thiên tài như vậy. không phải người bình thường, chắc hẳn có lai lịch lớn, con giúp huynh ấy tháo chạy vừa vì tư cũng vừa vì công”.
“Vì công ư?”
Kê Tướng ngắt lời Thiên Thần: “Cửu điện hạ vì công gì thế?”
Thiên Thần: “Nếu Diệp huynh bị vương triều chúng ta hại chết thì chúng ta sẽ gặp hoạ lớn”.
“Ha ha!”
Kê Tướng bật cười nói: “Cửu điện hạ có biết mình đang nói gì không?”
Bá quan trong triều đều lắc đầu, có người cười cợt, có người thoáng thất vọng, nhưng cũng có người đứng ra. Đó là một ông lão, ông ấy hành lễ rồi nói: “Bệ hạ, lời Cửu điện hạ nói cũng có lý. Cậu thanh niên ấy còn trẻ như vậy nhưng thực lực đã quá mạnh, chắc chắn không phải người bình thường. Nếu vương triều ta giết cậu ấy thì khéo sẽ gây tranh đấu giữa hai thế lực mất”.
Các đại quan ủng hộ Thiên Thần cũng vội hùa theo.
Dù họ có tin Thiên Thần hay không thì vẫn lựa chọn đứng về phe gã.
Lúc này, Kê Tướng chợt cười nói: “Cửu điện hạ bảo hắn có lai lịch bất phàm, vậy cho ta hỏi hắn từ đâu đến, thế lực đứng sau là ai?”
Thiên Thần: “Ông thông minh lắm mà, tự đoán đi!”
Kê Tướng: “Cửu điện hạ đừng càn quấy, đây là hoàng triêu đấy”.
Song, Thiên Thần ngó lơ ông ta, chỉ nói với Thiên Tông: “Phụ hoàng”.
“Hoàng đế Thiên Tông!”
Lúc này, Bùi thần hầu chợt lên tiếng: “Nhiều năm qua, Sáng Thế Đạo Điện và vương triều Thiên Mộ không thù không oán, nhưng lần này hoàng tử của quý quốc đã khiêu chiến chúng ta, xin ngài cho ta một lời giải thích”.
Nghe thấy thế, mọi người xung quanh chợt yên lặng.
Những đại quan ủng hộ Thiên Thần đều sa sầm mặt, Sáng Thế Đạo Điện bắt đầu chèn ép họ rồi.
Gần đây, yêu tộc Thái Cổ quấy nhiễu triền miên. Nếu Sáng Thế Đạo Điện đứng về phe đó thì sẽ là cú đả kích trí mạng với vương triều họ.
Thiên Tông nói với Thiên Thần: “Con có thể liên lạc với cậu Diệp Quân đó đúng không?”
Thiên Thần lắc đầu: “Không ạ”.
Thiên Tông híp mắt lại: “Con chẳng cho hắn một truyền âm phù còn gì?”
Thiên Thần sầm mặt, không biết tại sao phụ hoàng lại biết. Thiên Tông nói tiếp: công chuộc tội”.
Thiên Thần: “Phụ hoàng, Sáng Thế Đạo Điện đang lấy mình ra làm bia đỡ. Nếu trước đó, người phụ nữ kia đuổi theo Diệp Quân thì chắc chắn đuổi kịp, nhưng cô ta không làm vậy, mà lại chĩa vào con. Rõ ràng cô ta muốn để chúng †a đối đầu với Diệp Quân, mình đừng để trúng kế của cô ta”.
“Hỗn xược!”
Thiên Tông quát lớn, một luồng long uy mạnh mẽ bắt Thiên Thần phải quỳ xuống.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!