Trong lòng bàn tay trái của cô ta, vô số phù văn màu vàng đột nhiên bay lên trời, sau đó tụ lại thành màn sáng như một dòng sông. Sau khi những phù văn màu vàng này tràn vào, bức màn ánh sáng dần dần đông cứng lại, nhưng sắc mặt của Tam tỷ càng ngày càng tái nhợt. Rõ ràng, cô ta đang phải tiêu hao quá nhiều sức lực.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân đột nhiên nói: "Tháp gia!!”
Khi giọng nói vừa dứt, một luồng sáng vàng đột nhiên bay lên trời, bao phủ màn sáng. Theo luồng ánh sáng vàng của Tháp gia, lực lượng trên bức màn ánh sáng phù văn đột nhiên nhẹ đi rất nhiều, Tam tỷ cũng cảm thấy nhẹ nhõm, có thể dễ thở hơn nhiều.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Diệp Quân và Tam tỷ vẫn nghiêm trọng, bởi vì đám người Hoang Cổ Thiên, Thái Huyền U vẫn tiếp tục điên cuồng công kích vào tấm màn sáng này. Dưới sự tấn công không ngừng của họ, hai tấm màn sáng dần dần trở lại hư ảo.
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào màn ánh sáng phù văn, trâm giọng nói: "Tam tỷ, chúng ta sẽ không chống đỡ được lâu nữa đâu.”
Tam tỷ khẽ gật đầu, cô ta nhìn những cường giả trên bầu trời đang điên cuồng bao vây bức màn ánh sáng, "Trở về Thiên Mộ Giới, ở bên cạnh đại ca đi."
Diệp Quân dứt khoát lắc đầu.
Tam tỷ quay đầu nhìn Diệp Quân, "Nghe lời đi.”
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Tam tỷ, ta không bị thương nặng, ta vẫn có thể chiến đấu."
Tam tỷ nhìn Diệp Quân: "Một khi hai tấm màn sáng này vỡ ra, những người đó sẽ lao tới, đệ không sợ sao?"
Diệp Quân mỉm cười: "Nếu sợ thì ta đã không đứng đây rồi."
Tam tỷ mỉm cười: "Được rồi, vậy đệ ở cùng Tam tỷ đi."
Diệp Quân gật đầu: "Được."
Tam tỷ quay đầu nhìn bầu trời, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, điều cô ta thực sự lo lắng không phải là những cường giả trước mặt này, mà là Tổ Đạo.
Lần này Tổ Đạo có gì đó không bình thường! Giống như Quân Đế, lúc này cô ta cũng không yên lòng.
Dưới sự bao vây của đám người Hoang Cổ Thiên, hai tấm rèm ánh sáng đó càng ngày càng trở nên hư ảo.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Nhóc con, ta cũng không thể kiên trì được bao lâu nữa."
Mặc dù nó có khả năng phục hồi nhưng nó không phải là bất khả chiến bại. Dưới sự băn phá liên tục của những cường giả này, nó cũng không thể chịu đựng được lâu.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Hoang Cổ Thiên mạnh nhất trong đó, "Tháp gia, giúp ta."
Hắn đột nhiên biến thành một luồng kiếm quang bay lên trời, Tháp gia cũng biến thành một luồng ánh sáng vàng, tiến vào trong cơ thể hắn.
Hoang Cổ Thiên đang chuẩn bị tấn công bỗng nhìn thấy một luồng kiếm quang đang bay về phía mình, sắc mặt lập tức thay đổi. Trận chiến trước đó với Diệp Quân đã khiến ông ta nhận ra được sự khủng khiếp từ kiếm của Diệp Quân. Lúc này nhìn thấy Diệp Quân cầm kiếm tới gần, ông ta theo bản năng muốn rút lui. Tuy nhiên, ông ta nhận ra rằng đằng sau mình là những thành viên của đế tộc Hoang Cổ. Nếu ông ta rút lui, người của ông ta sẽ không thể đỡ nổi kiếm của Diệp Quân.
Ông ta quyết đoán chọn đối đầu trực diện với Diệp Quân, năm chặt tay rồi đập mạnh về phía luồng kiếm quang đang đến gần mình.
Với những nắm đấm đập thình thịch, vô số quyền ý được tung ra như sấm sét, va chạm dữ dội với luồng kiếm quang một cách mãnh liệt nhất.
Vô số quyền ý và kiếm quang đồng thời vỡ vụn. Hoang Cổ Thiên bị lực công kích của Diệp Quân chấn động, liên tục rút lui. Trong lúc ông ta đang rút lui, một thanh kiếm đột nhiên lao tới như sấm sét.
Đồng tử mắt Hoang Cổ Thiên đột nhiên co lại, sắc mặt xám xịt như tro tàn, ông ta căn bản không cách nào đỡ được một kiếm này.
Ông ta không ngờ thực lực hiện tại của Diệp Quân lại mạnh hơn trước rất nhiều!
Ông ta đang ở cảnh giới Đạo Cực mài
Nhưng thế mà ông ta không thể đánh bại thanh niên tu luyện kiếm pháp này?
Tức giận nhưng lại có chút xấu hổ, đây đơn giản là một sự sỉ nhục.
Ngay lúc Hoang Cổ Thiên sắp bị kiếm của Diệp Quân giết chết, một bàn tay khổng lồ đen như mực đột nhiên xé nát không gian, chộp lấy kiếm Thanh Huyền của Diệp Quân. Tuy nhiên, trong nháy mắt, kiếm Thanh Huyền đã chém nát bấy bàn tay khổng lồ đen như mực đó. Lúc này, Hoang Cổ Thiên đã nhân cơ hội lui về khoảng cách vạn trượng.
Khi Hoang Cổ Thiên dừng lại, ông ta vẫn còn khiếp sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trong nháy mắt vừa rồi, ông ta suýt chút nữa đã phải nói lời từ biệt với thế giới này.
Diệp Quân mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyền xuất hiện trong tay hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn, đứng ở bên cạnh Hoang Cổ Thiên là một người đàn ông trung niên - chính là Thái Huyền U!
Hoang Cổ Thiên quay đầu nhìn Thái Huyền U, cảm tạ nói: "U huynh, cảm ơn."
Câu này xuất phát từ tận đáy lòng
Thái Huyền U bình tĩnh nói: "Hiện tại, chúng ta phải toàn tâm toàn ý hợp tác, cùng nhau tiêu diệt những kẻ gian này."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!