Bản thân mọi người cũng chưa có xung đột lợi ích, nhưng đầu óc mình lại bốc đồng, cứ phải ra ngoài châm chọc người †a vài cái, bây giờ thì hay rồi, mọi người đều có thể tiến vào bên trong Tiểu Tháp tu luyện, học hỏi, chỉ có ông ta là không được.
Đây chính là tự làm tự chịu!
Diệp Quân nhìn Khu Cơ chủ giáo nói xin lỗi trước mặt mình, không nói gì cả.
Thấy Diệp Quân yên lặng, Khu Cơ chủ giáo trầm xuống, ông ta lại tiếp tục cung kính hành lễ: “Thánh Tử, ta...”
Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Khu Cơ chủ giáo nói quá rồi, ta mới tới đây, thân phận không rõ ràng, ông nghỉ ngờ thì đó cũng là chuyện bình thường mà thôi, đừng nói là ông, đổi lại là ta, ta cũng sẽ chất vấn, sự nghi ngờ của ông cũng không có ý xấu gì, chỉ đều vì Thánh Đường, vì thuyền Thánh, ta có thể hiểu được, nhắc tới cũng xấu hổ, lúc ấy ta cũng hơi kích động, một câu không hợp là đã rút kiếm, thật sự là quá lỗ mãng, ông cũng đừng để trong lòng.”
Thấy Diệp Quân thấu tình đạt lý như vậy, Khu Cơ chủ giáo nhất thời cảm động, ông ta kích động nói: “Thánh tử, ta...”
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Ông và ta đều không có ý xấu, tất cả đều vì Thánh Đường, vì Bỉ Ngạn Giới, cũng chính là vì thuyền thánh, chúng ta càng phải đoàn kết nhất trí, đồng tâm hiệp lực đối mặt với kiếp nạn sắp tới, ông nói xem có đúng không?”
Khu Cơ chủ giáo cảm động, vội nói: “Đúng đúng, nên như vậy, thánh tử đại nghĩa”
Nói xong, ông ta lại hành lễ một cái. Diệp Quân đỡ Khu Cơ chủ giáo dậy, ôn tồn nói: “Khu Cơ chủ giáo, nơi này thích hợp tu luyện, ông cũng đi tìm một chỗ để tu luyện cho tốt hoặc là học hỏi đi!”
Khu Cơ chủ giáo hành lễ, cảm động nói: “Đa tạ thánh tử tha thứ!”
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Rất nhanh Khu Cơ chủ giáo đã tới một chỗ không người, ông ta quay đầu nhìn về phía Diệp Quân đứng lúc nấy, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết hành xử như vậy, lợi hại quái”
Nói xong, ông ta lắc đầu cười một tiếng, xoay người rời đi.
Bên kia, Diệp Quân tới bên cạnh đám người Tống Uyên, thấy Diệp Quân đến, đám người Tống Uyên đang nghiên cứu thí nghiệm vội vàng dừng lại, sau đó hành lễ với Diệp Quân: “Bái kiến thánh tử.”
Dù Diệp Quân không có thực quyền ở Thánh Đường Bỉ Ngạn nhưng dựa theo quy tắc, địa vị thánh tử cao hơn tất cả, bao gồm cả giáo chủ.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Tống đại giáo sĩ, bây giờ các người nghiên cứu thế nào rồi?”
Tống Uyên cười khổ: “Thời không nơi đây thần sự ẩn chứa rất nhiều kiến thức, thật sự quá thâm sâu, tiến triển của bọn ta đang rất chậm.”
Trong khoảng thời gian này, ngày nào bọn họ cũng điên cuồng nghiên cứu, nhưng hiệu quả lại quá thấp, vì trong này ẩn chứa rất nhiều kiến thức, đã vượt ngoài phạm vi nhận thức của bọn họ, vì vậy, nghiên cứu vô cùng khó khăn.
Diệp Quân nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó có một thần khí trông giống hai cái nắp nồi xếp chồng lên nhau, hình dáng kỳ lạ.
Bên cạnh, Tống Uyên giải thích: “Vật này chính là thánh khí của Thánh Đường Bỉ Ngạn chúng ta, gọi là Tạo Hóa Ngọc An”
Điệp. Diệp Quân hiếu kỳ: “Vật này có chức năng gì?”
Tống Uyên nói: “Vật này là thánh khí phòng ngự, vô cùng kiên cố, vạn vật không thể hạ gục.”
Diệp Quân đột nhiên đi tới trước Tạo Hóa Ngọc Điệp, hắn cầm kiếm Thanh Huyên nhẹ nhàng rạch một đường.
Rắc rắc!
Tạo Hóa Ngọc Điệp kia lập tức bị nứt một góc.
Mọi người: “..."
Tạo Hóa Ngọc Điệp: “?”
Diệp Quân xoay người nhìn Tống Uyên: “Tống đại giáo sĩ, cái này không chắc chắn lắm thì phải!”
Tống Uyên cứng người, nhất thời không biết nên nói gì.
Diệp Quân đột nhiên hành động như vậy khiến tất cả mọi người đều choáng váng.
Diệp Quân nói: “Tống đại giáo sĩ, các người dùng vật này để thử nghiệm thời không nơi này sao?”
Tống Uyên khôi phục lại tinh thần, ông ta gật đầu, sau đó nói: “Vật này ngoài chắc chăn không thể gãy còn có một chức năng khác, đó là có thể dung nhập vào bất kỳ thời không nào mà không phải chịu sự hạn chế của luật pháp Đại Đạo, nhưng...”
Nói đến đây, ông ta lắc đầu cười khổ: “Chúng ta đã thử rất lâu, lại phát hiện, vật này hoàn toàn không thể nào dung hợp với thời không nơi đây, nó và quy tắc Đại Đạo thần bí ẩn chứa trong thời không nơi đây không hợp nhau, vì vậy, chúng ta đã nghiên cứu rất lâu mà không có thu hoạch gì cả.”
Diệp Quân đột nhiên xòe lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên chậm rãi bay tới trước mặt Tống Uyên: “Tống đại giáo sĩ, nếu không ngại thì có thể dùng thử kiếm này xem sao.”
Tống Uyên ngạc nhiên, ông ta nhận lấy kiếm Thanh Huyên, khi sờ vào kiếm, ông ta bỗng nhiên khiếp sợ: “Kiếm này cực kỳ đặc biệt.”
Diệp Quân cười nói: “Thử xem đi”
Tống Uyên nắm kiếm Thanh Huyên đặt trước mặt, kiếm Thanh Huyền khẽ run lên, sau đó dung hợp một cách hoàn hảo với thời không, thấy cảnh này, đám người Tống Uyên đều mừng rỡ.
Bây giờ thứ bọn họ cần nhất chính là môi giới có thể dung hợp với thời không nơi đây, sau đó dùng để nghiên cứu.
Bây giờ thanh kiếm này vừa hay lại phù hợp!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!