Nhìn Tổ Đạo lăn lộn dưới đất, Diệp Quân đi tới vỗ vai an ủi y: “Đừng khóc, không phải chỉ là không có tu vi thôi à, ngươi nhìn ta đi, không phải ta cũng không có tu vi sao, ta có hoảng hốt chút nào đâu, có một câu tục ngữ rất đúng, mỗi lần thất bại đều là khởi đầu mới, chỉ cần kiên trì không từ bỏ thì sẽ có ngày thành công, A Tổ, ta tin ngươi làm được!”
Tổ Đạo nằm dưới đất khóc to: “Cút, ngươi cút cho †a, ta
hiểu rồi, gặp phải các ngươi là xui xẻo tám đời của ta”.
Diệp Quân nhìn Tổ Đạo, lắc đầu thở dài: “A Tổ, dù gì ngươi cũng là Tổ Đạo, mới gặp thất bại một tí mà đã chán chường lười biếng, không chịu cố gắng thì sao này làm sao làm được việc lớn, tốt xấu gì bây giờ ngươi cũng còn có chút tu vi, ngươi nhìn ta đi, ta làm gì còn chút tu vi nào, cứ khóc lóc như thế thì còn thể thống gì nữa?”
Tiểu Tháp: “...”
Tổ Đạo ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân, run rẩy nói: “Ngươi là ma quỷ phải không?”
Diệp Quân: “...”
Diệp Quân không quan tâm đến Tổ Đạo đang khóc lóc nữa, hắn cũng không thông cảm cho tên này được, lúc trước y từng giết hại chúng sinh, còn ác hơn cả Phạn Chiêu Đế nữa.
Đương nhiên hẳn cũng tò mò là tại sao hẳn đã đẩy tu vi đi rồi, nhưng nó lại không quay lại chỗ y...
Chẳng lẽ vì làm nhiều chuyện ác quá nên gặp báo ứng sao?
Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn xoay người nhìn về phía bờ đối diện, hẳn mở lòng bàn tay, biển Khổ Giới hơi dao động, sau đó, mặt nước của biển Khổ Giới bỗng di chuyển, trong nháy mắt, vô số nước biển dâng lên cao, cuối cùng biến thành một giọt nước lơ lửng trong lòng bàn tay của hắn.
Hản có thể thu nước biển Khổ Giới vào tay không phải nhờ vào tu vi, hiện tại hắn không có tu vi, mà là nhờ thuyền Bỉ Ngạn.
Diệp Quân bỏ giọt nước biển Khổ Giới vào trong thuyền Bỉ Ngạn, hẳn xoay người đi về phía xa, chỉ trong nháy mắt, hắn đã tới bờ đối diện.
Lúc này, Tịnh tông chủ cũng không còn ở đây, chỉ còn lại vụn đá rơi đầy dưới đất. Diệp Quân cau mày, Tịnh tông chủ đâu rồi?
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Tịnh tông chủ đâu cả, chẳng lẽ cô ta đi rồi...
Tiểu Tháp bỗng hỏi: “Tiếp theo ngươi định thế nào?” Diệp Quân nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay: “Tu luyện”.
Dù kiếm Thanh Huyên đã đạt đến cảnh giới Đại Đế, nhưng bản thân hắn thì chưa...
Dù gì cũng có chút khác biệt!
Nếu bản thân hắn cũng đạt đến Đạo Chi Ngoại, cũng có. nghĩa là cảnh giới Đại Đế, lại kết hợp với kiếm Thanh Huyên...
Thì có thể nói hắn sẽ trở thành một tồn tại vô địch trong cảnh giới Đại Đết
Hơn nữa tình hình hiện tại của hän không tốt chút nào, lúc trước khi trở thành Đại Đế, thần thức của hắn di chuyển qua vô số thời không tuế nguyệt, nhìn thấy cao thủ cao cấp của vô số nền văn minh, nếu hản là Đại Đế thì không cần gì phải lo lắng với những nền văn minh và những cao thủ kia nữa.
Nhưng hiện tại hẳn đã không còn là Đại Đế.
Khi hẳn loại bỏ tu vi, tất cả cao thủ của các nền văn minh đều đã cảm nhận được, cô cô nói đúng, mỗi thời đại của vũ trụ này chỉ có thể xuất hiện một Đại Đế, bây giờ hắn loại bỏ tu vi, những gia tộc, Tiên Tông muốn có Đại Đế xuất hiện và vô số cao thủ của các nền văn minh sao có thể bỏ qua cho hắn được.
Lúc thành Đế, mọi người không thể không phục tùng.
Nhưng bây giờ hắn đã không còn là Đại Đế nữa.
Ai mà chịu phục tùng hắn chứ.
Hơn nữa, giết hẳn rồi sẽ có thể giành được số mệnh Đại Đế mới.
Những gia tộc Đại Đế, Tiên Tông và những nền văn minh bí ẩn đã cam chịu vô số năm kia sao có thể từ chối cám dỗ này được.
Chưa nói đến việc hiện tại hẳn còn có thần khí là thuyền Bỉ Ngạn.
Đáng sợ nhất là người phụ nữ Phạn Chiêu Đế này còn sống, sau lưng cô ta còn có một cao thủ bí ẩn.
Nhớ đến Phạn Chiêu Đế này, hắn cũng cảm thấy hơi áp lực.
Từ khi tu luyện đến nay, hắn còn chưa gặp một kẻ thù nào như Phạn Chiêu Đế, dù có tự tìm đường chết đến mức nào cũng sẽ không chết, thực lực còn ngày càng lớn mạnh hơn.
Thật sự quá khó tin!
Đặc biệt là khi cô ta khiêu khích cô cô, cô cô cũng luôn không phản ứng.
Lúc này, Tiểu Hồn bỗng cất lời: “Tiểu chủ, ta muốn nói với người một sự thật tàn khốc”.
Diệp Quân hoảng hốt: “Ngươi đừng có doạ ta”.
Tiểu Hồn cười hì hì: “Không phải doạ người đâu, chủ nhân, thật ra đây là một chuyện tốt, đó là ta cần bế quan một khoảng thời gian”.
Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.
Tiểu Hồn giải thích: “Ta vì người mà sống lại một kiếp, sau khi lột xác, ta phải thành lập đạo thống của riêng mình”.
Diệp Quân hơi nghỉ ngờ: “Ngươi muốn thành lập đạo thống của riêng mình?”
Tiểu Hồn đáp: “Đúng thế”.
Nét mặt Diệp Quân trở nên kỳ lạ.
Tiểu Hồn lại nói: “Tiểu chủ, đến cấp bậc này, ta đã không còn là một thanh kiếm nữa nói. Nói hơi bất kính một tí thì chỉ cần ta muốn, ta cũng có thể trở thành chủ nhân của người”.
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp cạn lời, cả nhà này đều có máu phản bội cả.
“Hì hì”, Tiểu Hồn cười đùa: “Đùa thôi, ta sẽ mãi mãi trung thành với tiểu chủ, tiểu chủ chính là ông trời của ta”.
Diệp Quân läc đầu cười khẽ.
Tiểu Hồn nói tiếp: “Ta muốn bế quan thành lập đạo thống Trật Tự, đợi sau khi chủ nhân đạt đến Đại Đế, thành lập đạo thống của mình, chúng ta hợp nhất với nhau, hai người hợp nhất, ầm... tồn tại vô địch! Đừng nói là vũ trụ này, dù với cha ngươi, chúng ta cũng có thể đấu tay đôi”.
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp: “.."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!