Thiên Thần gật đầu, gã đứng dậy đi ra ngoài điện, vừa ra ngoài đã thấy Thiên Hình đang đi đến từ đẳng xa.
Thiên Thần cười chào: "Đại ca, lâu rồi không gặp".
Thiên Hình hỏi: "Đệ sắp đi?"
Thiên Thần gật đầu: "Muốn đến nơi nào đó dạo chơi".
Thiên Hình nhìn gã: "Không muốn làm hoàng đế nữa à?"
Thiên Thần cười ha ha: "Không làm nữa, làm hoàng đế chẳng có gì hay ho, đệ thích tự do khoáng đạt, phiêu lưu khắp. nơi!"
Nói rồi, gã nhìn Thiên Hình rồi nghiêm mặt lại: "Đại ca, huynh thích hợp làm hoàng đế hơn đệ, đệ tin dưới sự dẫn dät của huynh, vương triều Thiên Mộ chắc chắn sẽ ngày một tốt
đẹp hơn, vượt xa tổ tiên năm đó".
Thiên Hình im lặng một lúc rồi khế gật đầu: "Nhớ thường xuyên về thăm huynh đấy".
Thiên Thần cười nói: "Tất nhiên rồi, đây cũng là nhà của đệ mà”.
Thiên Hình nở nụ cười. Thiên Thần cũng cười lên.
Ân oán nhiều năm giữa hai huynh đệ đều tan biến vào giờ phút họ cũng bật cười này.
Sau khi Thiên Thần dẫn Tân nương nương rời đi, Thiên Hình rời khỏi Tiểu Tháp để đi tìm Diệp Quân, gã biết rõ vương triều Thiên Mộ không thể cứ mãi ở trong Tiểu Tháp được.
Linh khi trong Tiểu Tháp không phải vô cùng vô tận, nhiều sinh linh sống ở đây như vậy, chẳng mấy chốc linh khí trong
Tiểu Tháp cũng sẽ bắt đầu dần cạn kiệt.
"Huynh muốn để vương triều Thiên Mộ gia nhập thư viện Quan Huyên?"
Diệp Quân nhìn Thiên Hình trước mắt, nghiêm túc hỏi.
Thiên Hình gật đầu, gã biết rõ thời đại bây giờ có hàng ngàn gia tộc đang mọc lên như nấm, nguy cơ tứ phía, nếu vương triều Thiên Mộ không gia nhập thư viện Quan Huyên thì căn bản không có đường sống.
Ngược lại, chỉ cần gia nhập thư viện Quan Huyên thì vương triều Thiên Mộ sẽ có thể phát triển nhanh chóng.
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Không phải là không thể, nhưng huynh nên hiểu nếu gia nhập thư viện Quan Huyền thì có ý nghĩa như thế nào?”
Thiên Hình cười nói: "Tất nhiên rồi”.
Gia nhập thư viện Quan Huyên có nghĩa là phải tuân theo trật tự, tuân theo Quan Huyên Pháp!
Thiên Hình lại nói: "Thật ra ta đã sớm phổ cập Quan Huyên Pháp, bây giờ Quan Huyên Pháp đã thay thế luật pháp vương triều Thiên Mộ ta, thêm vào vương triều Thiên Mộ cũng nhờ vào Diệp huynh mới có thể tránh thoát được kiếp nạn Tổ Đạo tế chúng sinh, bởi vậy bây giờ vương triều Thiên Mộ ta không chút bài xích nào với việc gia nhập thư viện Quan Huyền".
Diệp Quân gật gật đầu: "Được, có thời gian ta sẽ phái người đến bàn bạc với huynh".
Thiên Hình cười nói: "Được". Nói xong, gã định rời đi nhưng như chợt nhớ đến điều gì đó, nên quay lại nhìn Diệp Quân: "Diệp huynh, huynh thật sự không có chút tu vi nào hết à?”
Diệp Quân gật đầu:
Thiên Hình cười nói: "Không có tu vi không đồng nghĩa với việc không có sức chiến đấu, đúng không?”
Diệp Quân cười ha ha.
Thiên Hình không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Sau khi Thiên Hình sau khi rời đi, Diệp Quân đi tới trước nền thế giới văn minh cấp chín lúc trước, hẳn xòe tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, chẳng mấy chốc, từng luồng ánh sáng vàng tuôn ra ngoài, trong chớp mắt, vương triều Thiên Mộ đã trở về với vũ trụ hiện thực.
Sau khi sắp xếp xong những chuyện này, hẳn rời khỏi Tiểu Tháp, sau đó mượn sức mạnh của Tiểu Tháp đã đến văn minh Bỉ Ngạn, bây giờ nền văn minh Bỉ Ngạn đã hoàn toàn khôi phục lại như trước. Bây giờ chúng sinh kiếp sau của văn minh Bỉ Ngạn đã hoàn toàn tín ngưỡng Diệp Quân một cách thuần túy, nếu như ban đầu họ tín ngưỡng Diệp Quân là vì thuyền Bỉ Ngạn, thì bây giờ họ tín ngưỡng Diệp Quân là vì hắn đã chiến đấu vì nền văn minh Bỉ Ngạn, xua đi sự xâm chiếm của Đế tộc!
Tất nhiên cũng không thể không phủ công của giáo chủ.
Khoảng thời gian này ông ta vẫn luôn làm công tác tư tưởng cho chúng sinh của nền văn minh Bỉ Ngạn...
Nền văn minh Bỉ Ngạn, bên trong Thánh Đường.
Diệp Quân ngồi ở ghế chính giữa, giáo chủ đứng cung kính ở một bên, mà phía dưới là một nhóm Đại chủ giáo và một nhóm cường giả của Bỉ Ngạn Giới.
Tuy rằng Diệp Quân hiện tại không còn tu vi, nhưng tất cả mọi người đều cung kính đứng chờ hẳn.
Diệp Quân đột nhiên cười nói: "Lần này nhờ có chư vị giúp đỡ, cảm ơn rất nhiều".
Giáo chủ vội hỏi: "Thánh tử, ngài nói gì vậy? Nếu lần này không nhờ có ngài thì e là nền văn minh Bỉ Ngạn đã sớm hóa thành tro tàn, chúng ta mới là người nên tạ ơn..."
Nhóm chủ giáo còn lại cũng dồn dập tỏ cùng thái độ, đối với Diệp Quân, bọn thật sự cảm kích từ tận xương tủy.
Diệp Quân nở nụ cười, sau đó nói: "Đầu là người một nhà, chúng ta đừng khách sáo với nhau như vậy".
Người một nhà!
Diệp Quân vừa nói câu này thì đã khiến cho mọi người có mặt ở đây như mở cờ trong bụng, ai nấy cũng đều nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!