Khuôn mặt của cường giả tộc Đệ Nhất không thể tin được, sau đó là nổi giận tía tai, chỉ nhìn chòng chọc vào tộc Đệ Nhất, hai mắt như muốn phun ra lửa, trong đó có vài người chỉ hận không thể đấm Diệp Quân một phát chết tươi.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đứng bên cạnh Diệp Quân cũng nhìn hắn với vẻ mặt khó mà tin được.
"Ha ha!"
Phía chân trời, tông chủ Đế Kiếm Tông bắt đầu cười lớn, ông ta liếc nhìn Diệp Quân rồi châm chọc: "Đây mà là Đại Đế? Đây mà là tộc Đệ Nhất? Đúng là chuyện nực cười".
Nói rồi, ông ta lập tức dẫn đám kiếm tu xung quanh rời khỏi nơi này.
Diệp Quân nhìn về phía chân trời một lúc lâu, sau đó mới thu hồi tâm mắt, mà đúng lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên giận dữ hét lên: "Thả tay rat"
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, chỉ thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang giận đến mức run người, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi bảo ta tin ngươi, là tin thế đó à?"
Diệp Quân gật đầu: "Ừ".
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cả giận nói: "Ngươi có biết Đại Đế thì không thể nhục?"
Dứt lời, cô ta đã phất tay áo rời đi, cô ta chưa bao giờ cảm thấy bị khuất nhục như thế này, nỗi nhục này không phải vì Đế Kiếm Tông trên cơ được tộc Đệ Nhất, mà bởi vì đối phương đã làm nhục Diệp Quân, và thêm cả phản ứng hờ hững của Diệp Quân nữa. Trong lòng cô ta, Đại Đế là thần thánh, không ai có thể mạo phạm.
Đó cũng là lý do vì sao dù Diệp Quân đã mất hết tu vi, nhưng cô ta vẫn dành sự kính trọng lớn nhất cho hắn.
Nhưng cô ta không ngờ rằng hôm nay Diệp Quân lại đưa ra thỏa hiệp đáng gây thất vọng như thế! Cô ta thật sự thất vọng, Đại Đế không thể làm như vậy, trong mắt cô ta, dù Đại Đế có chết cũng không được chịu nhục.
Xung quanh, những cường giả tộc Đệ Nhất khác cũng cả giận không thôi, bọn họ hung hăng trừng Diệp Quân một cái rồi sau đó rời đi.
Diệp Quân đứng tại chỗ nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu phẫn nộ bỏ đi thì chỉ lắc đầu cười, hắn cũng xoay người rời đi, hắn không đến phủ đệ tộc Đệ Nhất ngay, mà tìm một căn nhà hoang không người rồi nghỉ chân ở đó, bắt đầu đọc cẩn thận quyển Cổ Sử kia
Đại Đế xuất hiện! Đại Đế ngã xuống!
Các dấu hiệu bề mặt đều chắc chắn có liên quan đến di tích Minh Toại cùng cái cây Thiên Hành nhỏ kia.
Hắn muốn biết rõ toàn bộ mối liên quan giữa nền văn minh Cổ Sử và di tích Minh Toại.
Đế Kiếm Tông.
Công Song dẫn theo đám kiếm tu Đế Kiếm Tông trở về, vừa trở lại, ông ta đã tự mình đi bế quan, đúng lúc này, có một bóng mờ xuất hiện trước mặt ông ta, bóng mờ ấy ngưng tụ thành hình một người đàn ông trung niên, thân thể có hơi phát tướng, người này chính là gia chủ Tân Ngô của gia tộc Đại Đế họ Tần, Tân Ngô cười nói: 'Lần này Kiếm Tông chịu khiêu khích như vậy mà Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại nhịn được, còn có vị Diệp Quân Đại Đế kia nữa, là Đại Đế mà lại cam chịu bị sỉ nhục, chẳng có lấy khí khái của một vị Đại Đế nào cả, đúng là chuyện cười”.
"Chuyện này có hơi kỳ lạt"
Lúc này, người đàn ông trung niên khác bỗng xuất hiện, đó là gia chủ Quân Ngự của gia tộc Đại Đế họ Quân.
Tân Ngô và Công Song nhìn về phía Quân Ngự, Quân Ngự bình tĩnh nói: "Tộc Đệ Nhất đã tiêu tốn một đế binh cho Diệp Quân không còn bất kỳ tu vi nào, đây đã là một chuyện kỳ lạ, thứ hai, Diệp Quân sau khi thành Đế rồi lại lập tức tiêu tán đi, việc này cũng có điểm không thích hợp".
Tần Ngô cười nói: 'Quân huynh, nói như huynh thì việc Diệp Quân đột nhiên thành Đế cũng đã rất kỳ lạ rồi".
Quân Ngự nhíu mày lại, Tân Ngô tiếp tục nói: "Một thiếu niên kiếm tu đến từ vũ trụ xa xôi đột nhiên trở thành Đế, tự bản thân chuyện này đã rất kỳ lạ, nhưng nó lại xảy ra. Bây giờ chúng ta xoắn xuýt những chuyện này không có nghĩa lý gì hết, thứ bây giờ chúng ta cần làm là làm sao nuốt chửng tộc Đệ Nhất, còn Diệp Quân kia..."
Nói đến đây, ông ta không tiếp tục nữa. Giết Diệp Quân?
Tất nhiên ông ta rất muốn Diệp Quân chết, nhưng nhà họ Tần sẽ không tự mình ra tay, nhân quả của việc giết Đế, nhà họ Tần sợ là không gánh nổi.
Ở nơi càng hẻo lánh thì càng không quan tâm đến đạo pháp, làm xăng làm bậy gì cũng được. Nhưng ở vũ trụ này của bọn họ, nhân quả không phải là thứ để đùa giỡn, dám ra tay giết một vị Đại Đế, nhân quả mà cắn ngược lại thì nhà họ Tần chắc chăn không thể đỡ được. Lúc tổ tiên hiển linh đã hạ xuống Đế chỉ rằng gia tộc không được giết Diệp Quân trừ khi vận mệnh Đại Đế trên người hắn biến mất.
Đây cũng là lý do lúc trước tộc Đệ Nhất muốn Diệp Quân, bọn họ đã đồng ý.
Diệp Quân chính là một củ khoai lang bỏng tay.
Quân Ngự đột nhiên nói: "Trước tiên không nói đến Diệp Quân nữa, nói về tộc Đệ Nhất đi, hư tượng của hai vị tổ tiên tộc Đệ Nhất chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn toàn rơi vào thời kỳ suy yếu, đó chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay".
Tân Ngô đột nhiên nói: "Đế binh còn lại của tộc Đệ Nhất..."
Quân Ngự khẽ nhíu mày nói: "Còn chưa thắng mà đã muốn chia của, ngươi muốn nội loạn?"
Tần Ngô cười ha ha: "Chỉ tùy tiện hỏi thôi mà”.
Quân Ngự gật gật đầu: "Bây giờ tình thế không rõ, ba nhà chúng ta phải nên đoàn kết, đừng có đại sự chưa thành mà đã tranh giành nội bộ, chờ đến khi thâu tóm được tộc Đệ Nhất rồi hẳn nói tiếp".
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!