Quân Ngự gật đầu: “Ừ” Thần Ung läc đầu, phất tay: “Đi đi!” Quân Ngự sửng sốt, đang đuổi người à? Ông ta do dự
một lát rồi nói: “Ung tông chủ, bây giờ Đế Kiếm Tông và nhà họ Tân còn có cả Đạo Tông đều đã chọn ra tay rồi, ông...
“Đấy là chuyện của các ngươi!” Thần Ung lạnh lùng nói. Sắc mặt Quân Ngự hơi khó coi.
Thần Ung nói tiếp: “Quân Ngự, ta nể mặt tổ tiên nhà ngươi, thật lòng khuyên ngươi một câu, đi điều tra thử xem vị tộc trưởng Đệ Nhất Tịnh Chiêu của tộc Đệ Nhất nắm giữ được tộc Đệ Nhất băng cách nào, người này làm việc tàn nhẫn, nhiều mưu kế thâm hiểm, không như trong tưởng tượng của ngươi đâu!”
Quân Ngự dửng dưng nói: “Chẳng phải chỉ là giết cha đoạt vị thôi sao? Cái gọi là mưu trí mưu tính, đứng trước mặt
thực lực tuyệt đối cũng chỉ là mây gió mà thôi.”
Dứt lời, ông ta đứng dậy phất tay áo rời đi.
Thần Ung nhìn Quân Ngự, khế lắc đầu: “Dã tâm quá lớn, nhưng thực lực quá nhỏ, đau buồn thay.”
Sau lưng Thần Ung, một ông lão áo đen từ từ bước ra: “Tông chủ, Diệp... Quân Đế đã đến di tích Toại Minh rồi, tộc trưởng Tĩnh Chiêu cũng ở đó.”
Nghe vậy, đôi lông mày của Thần Ung nhíu lại thật sâu.
Ông lão áo đen do dự một lát, rồi nói tiếp: “Tông chủ, hư hồn của hai vị tổ tiên của tộc Đệ Nhất sắp bước vào thời kỳ suy yếu, lúc này quả thực là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt tộc. Đệ Nhất.”
'Thần Ung khẽ lắc đầu: “Tộc Đệ Nhất sinh ra hai vị Đế, đâu hề đơn giản như vậy? Hơn nữa, lúc mới đầu mọi người đều cho rằng vị tộc trưởng Tĩnh Chiêu này của tộc Đệ Nhất sẽ nuốt chửng huyết mạch của Quân Đế và khí vận Đại Đế của hắn, nhưng không ai ngờ, hai người bọn họ lại cùng chung một giuộc. Bây giờ người trẻ tuổi đều buông thả như vậy à? Nói làm là làm!”
Ông lão áo đen thấp giọng nói: “Quả thật Quân Đế đã mất hết tu vi”
Thần Ung thờ ơ nói: “Tu vi đã mất còn dám đến di tích Toại Minh, ngươi nói xem là hắn ngu, hay là ngươi ngu?”
Ông lão áo đen cạn lời.
Thần Ung từ từ khép hai mắt lại: “Bây giờ đến bước đường này, kiếp sắp đến, các tộc mưu tính, Thần Tông ta phải cẩn thận với mọi chuyện, nếu không, đi sai một nước cờ, vạn kiếp bất phục.”
Thật ra, giờ đây ông ta cảm thấy hơi hối hận, vì sao lúc đầu lại đáp lại lời gọi tổ tông của tộc Đệ Nhất, liên thủ với bọn họ trấn áp vị Quân Đế kia chứ?
Ông ta không muốn quỳ xuống trước người khác, cũng không muốn có thể một vị Đại Đế ra trấn áp vạn tộc, nhưng ông ta phát hiện, bây giờ Thần Tông của ông ta lại càng thêm bị động hơn.
Giết?
Nếu Thần Tông chọn giết Diệp Quân, chắn chắn những tộc khác sẽ vỗ tay hoan hô, nhưng vấn đề chính là Thần Tông có dám làm vậy không?
Ông ta không dám!
Bây giờ đi cầu hòa?
Vừa phong ấn người ta xong, giờ lại đi cầu hòa, chuyện quái quỷ gì đây?
Thể diện đâu ra?
Thần Ung chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng: “Tịnh Chiêu đột nhiên sử dụng thủ đoạn như vậy, đúng là nham hiểm... Lại còn chơi chiêu mỹ nhân kế, Thần Tông ta không có người đẹp à? Đi đi, gọi con bé Thần Tuyết lại đây, bảo nó, ông nội nó muốn giới thiệu cho nó một người đàn ông thú vị...”
Ông lão áo đen:....
Sau khi Quân Ngự rời khỏi Thần Tông, ông ta lạnh lùng quay lại nhìn Thần Tông, mỉa mai: “Thật sự càng ngày càng lùi”
Nói rồi, ông ta quay người, đi thẳng đến Đế Tông.
Đế Tông là nơi rất hẻo lánh, cũng rất thần bí. Người trong tộc vốn không hay đi lại bên ngoài, vô cùng khiêm tốn, nhưng không ai dám khinh thường bọn họ, dù sao họ cũng từng sinh ra Đại Đế.
Quân Ngự vừa mới bước vào Đế Vực, đã thấy một ông lão xuất hiện trước mặt, nói: “Ngự tộc trưởng.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!