Vừa nói, ông ta vừa đưa bình nước cho ông lão, ông lão vội vàng cầm lấy bình nước rồi nói: “Tông chủ, sao không gặp ông ta?”
Trần Việt bình tĩnh nói: “Ngao sò tranh nhau ngư ông đắc lợi, thế chẳng tốt hay sao?”
Ông lão vội vàng tâng bốc: “Tông chủ uyên bác, thuộc hạ bội phục."
Đột nhiên Trần Việt cất lời: “Ngươi nói xem, Quân Đế đó có tu vi thật hay là không có tu vi?”
Ông lão trầm giọng trả lời: “Bảy hư hồn Đại Đế hợp lực phong ấn, hẳn...”
Trần Việt nói nhỏ: “Nhưng hăn lại dám đi đến di tích Toại Minh, một là hắn vẫn còn tu vi, hoặc hai là hắn vẫn còn cái gì đó khác để dự phòng, nhưng cũng không quan trọng, chúng ta sẽ Tìm ra sớm thôi.”
Sau khi Quân Ngự rời khỏi Đế Tông thì đến nhà họ Nguyên, tộc trưởng nhà họ Nguyên tên là Nguyên Trấn cũng là một cường giả Đế Cảnh.
Trong điện, Quân Ngự vừa muốn nói chuyện, Nguyên Trấn đã cười nói: “Tộc trưởng Quân Ngự, nhà họ Nguyên không nhúng tay vào chuyện này."
Quân Ngự nhìn chăm chằm Nguyên Trấn: “Sao cơ, nhà họ Nguyên sợ à?”
Nguyên Trấn lắc đầu: “Không phải, chủ yếu là không muốn dính vào mấy chuyện bên ngoài.”
Quân Ngự cười nói: “Tộc trưởng Nguyên Trấn, theo ta biết, hư hồn Đại Đế của nhà họ Nguyên các người sắp vào thời kỳ suy yếu rồi có đúng không? Hơn nữa, Đế mạch của các ngươi cũng đã gần cạn kiệt rồi nhỉ?”
Nguyên Trấn nheo mắt lại, Quân Ngự nói tiếp: “Tộc trưởng Nguyên Trấn, ta không có ý định nào khác, ta chỉ muốn nhắc tộc trưởng Nguyên Trấn, đừng hành động lần này, các ngươi định để đế mạch bị con cháu nhà họ Nguyên các ngươi phung phí bao lâu nữa đây? Tộc trưởng Nguyên Trấn, ngươi hãy cân nhắc thật kỹ”
Nói rồi, ông ta đứng dậy rời đi. Sau khi Quân Ngự rời đi, Nguyên Trấn từ từ nhắm mắt lại, thật ra, tình cảnh hiện tại của nhà họ Nguyên cũng không tốt lm, giống như Quân Ngự nói, đế mạch nhà họ Nguyên đã gần cạn kiệt, giờ chỉ còn lại chưa tới chín phần, cứ tiếp tục thế này, sau này Nguyên tộc sẽ chỉ ngày càng suy yếu hơn, thứ đáng sợ nhất đó chính là hư hồn Đại Đế nhà họ Nguyên sắp vào thời kỳ suy yếu!
Đúng là họa vô đơn chí!
Ông ta cũng rất muốn thử!
Nhưng lý trí lại nói với ông ta rằng, Quân Đế đó không hề đơn giản, đối phương không có tu vi mà cũng dám đi vào di tích Minh Toại...
Chẳng lẽ, đối phương đang giả vờ yếu thế sao?
Tại sao lại cố tình tỏ ra yếu thế?
Nhử mồi hả?
Nguyên Trấn thở dài một hơi, ông ta không dám đặt cược, không dám đặt cược vào dám người Quân Ngự đó, cũng không dám đặt cược vào Diệp Quân... Bởi vì một khi thua cược, Nguyên tộc sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.
Tốt nhất là cứ bình an vô sự, không cần giàu sang phú quý, nhưng vẫn được bình an.
Từng ngày trôi qua. Tại nhà họ Mục.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!