Yểm Nhật nói: “Họ cũng đi theo đến cấm địa Cổ Hoang, ngoài ra, người bảo ta tìm Chân Thánh Sơ Thủy, Chân Thánh Hạo Nhiên, họ cũng đã đi tới Cổ Hoang. Sức mạnh của mấy người này rất đáng sợ đấy Quân Đế, tuy họ chỉ mới đứng ở hàng Chân Thánh nhưng không thua xíu nào khi đánh tay đôi với mấy kẻ đứng cấp Chuẩn Đế đâu. Thậm chí, ta thấy họ có sức mạnh ngang với những chiến tướng đồng đen!”
Diệp Quân bật cười nghĩ thầm, dù là nhóm người đại ca Lăng Tiêu hay Chân Thánh Sơ Thủy và Chân Thánh Hạo Nhiên thì đã sống một kiếp cả rồi, cho nên đã thoát thai hoàn cốt, ban đầu hắn đã không coi trọng việc thoát thai hoán cốt này vì thực lực họ quá đáng sợ, trước đây hoàn toàn không thể sánh bằng hiện tại.
Đương nhiên, chuyện này là chuyện vui với hắn!
Đế nguyên!
Hắn cần phải lấy càng nhiều đế nguyên thêm nữa mới được!
Dù kẻ vừa có tài năng bẩm sinh vừa là yêu nghiệt, nhưng không có đế nguyên cũng khó đột phá lên Đại Đế. Ngay lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến cái ghế Thành Vương kia!
Hắn thấy cũng đã đến lúc gặp ghế Thánh Vương để tâm sự rồi.
Bên này, Yểm Nhật cảm giác áp lực trên lưng càng nặng nề hơn.
Ban đầu, nó nghĩ rằng mình là kẻ không thể thiếu của Diệp Quân. Nhưng bây giờ nó thấy nhân tài và yêu nghiệt bên cạnh Diệp Quân lũ lượt kéo đến ngày càng đông, cho nên nó phải cố gắng hơn nữa để chứng minh giá trị của mình. Bằng không, đến lúc nào đó nó tuột lại phía sau rồi dù Diệp Quân không chê, thì chính nó cũng không mặt mũi nào tiếp tục đi theo chủ nhân!
Diệp Quân lại hỏi: “Thế còn Tổ Đạo thì sao?”
Yểm Nhật nói: “Bọn ta điều tra không ra Tổ Đạo, thưa Quân Đế”.
Diệp Quân nhiu mày: “Các ngươi điều tra không ra?”
Yểm Nhật gật đầu: “Chúng ta chỉ biết hắn rời khỏi Bỉ Ngạn Văn Minh, rồi biến mất không chút tin tức nào nữa”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ, thầm nghĩ tên đó chạy đâu được chứ? Sau một lúc im lặng thật lâu, Diệp Quân dẹp suy nghĩ sang một, kệ thăng nhãi kia đi. Hắn ngẩng đầu nhìn về một khoảng không, ánh sáng màu vàng trong không trung liên tục lóe lên lấp lánh, nó đang dồn dập bao vây và tấn công vào mấy chiến tướng đồng đen. Hiện tại cường giả đi theo hắn rất nhiều, nhưng dù là số lượng hay chất lượng thì mọi thứ vẫn không đủ, rất rất thiếu thốn!
Đế nguyên!
Hắn cần nhiều đế nguyên và đế tinh cực phẩm hơn nữa!
Những thứ khác khỏi nói, nhưng hắn phải giúp nhóm đại ca và tam tỷ có thể đạt đến Đại Đết
Nếu như giàu sang rồi đừng quên nhaul
Những ngày kế tiếp, Diệp Quân ở trong tháp nhỏ, hướng dẫn cho những kiếm tu kia tu luyện, riêng nhóm người đại ca không cần hắn hướng dẫn. Nhưng những kiếm tu này không thể bỏ mặc được, mấy kiếm tu này chỉ cần bồi dưỡng tốt một xíu nhờ đó mà tương lai sẽ trở thành thanh kiếm sắc bén cho hắn dùng!
Hai trăm người kiếm tu đạt cấp Chuẩn Đế...
Hai trăm người kiếm tu đạt cấp Đại Đế...
Chủ nhân Đại Đạo Bút gì đó!
Phạn Chiêu Đế gì kia!
Nằm bò xuống đất hết đi!
Sau khi Thập Hoang thống nhất, thư viện Quan Huyên cũng được xây nên. Thư viện Quan Huyên đóng đô tại một bình nguyên của Đệ Nhất Thành, có Đệ Nhất Tĩnh Chiêu giám sát nên chưa đầy mười ngày thư viện này đã được xây xong. Kiến trúc nơi này cực kỳ rộng rãi, nếu nói là một khu thư viện không đủ thì phải xưng đúng hơn nó là một tòa thành vô cùng hùng vĩ.
Mà các Đại Đế tộc và các Đại Tiên tông thấy thư viện Quan Huyên xây dựng xong thì lập tức nháo nhào, sôi nổi đề cử các đệ tử nội tộc và tông của bản thân vào trong thư viện Quan Huyên.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cũng rất bận rộn, cô ta vừa mời chào các Đại Đế tộc và Đại Tiên tông, đồng thời cũng bắt đầu truyền tin tuyển học viên ra ngoài.
Đương nhiên những người được tuyển này không thể nào so sánh với những đệ tử của các Đại Đế tộc và Đại Tiên tông được, có thể nói là chênh lệch một trời một vực.
Trong một căn phòng của điện, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bận tối mắt tối mũi phê duyệt từng sổ con chất thành núi trước mặt.
Ngược lại, Diệp Quân hoàn toàn mặc kệ mọi việc nên cô ta phải chịu cực thôi.
Từ lúc vừa bắt đầu tới, cô ta đã không chợp mắt lấy một lần, ngày đêm chạy đôn chạy đáo. Bởi vì bây giờ Thập Hoang vừa mới thống nhất, thư viện vừa xây dựng cho nên có rất nhiều chuyện cần giải quyết cho hết.
Lúc này, Mục Sóc đột ngột đến bên cạnh Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, do dự một lúc nói: “Phó viện trưởng, thật sự muốn tuyển học viên ở khắp Thập Hoang sao?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Ừm”.
Mục Sóc đè giọng nói: “Những tán tu và tiểu gia tộc có chênh lệch cực lớn với các đệ tử Đại Đế tộc và Đại Tiên tông đấy, có thể nói là không thể so bì được. Nếu chúng ta nhận họ trở thành học viên hết thì sẽ vô cùng bất công với họ. Với lại, trong thư viện sẽ xuất hiện nhiều mâu thuẫn”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu buông quyển sổ con đang cầm xuống, gật nhẹ đầu: “Ta đã dự đoán trước mấy chuyện này, nhưng chúng ta không thể làm gì khác hơn”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!