Sau khi đi ra đến bên ngoài, Diệp Quân buông tay của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ra. Trong lòng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhất thời có chút thất vọng, nhưng khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh.
Diệp Quân hít một hơi thật sâu, cảm nhận gió lạnh từ xung quanh thổi tới, hắn khẽ cười nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, chúng ta đi dạo nhé.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn: “Được.”
Sau khi hai người ra khỏi đại điện thì đi thẳng ra bên ngoài. Trên đường đi, Diệp Quân không ngừng quan sát thư viện Quan Huyên mới được xây dựng. Phải nói rằng, thư viện này được xây dựng rất tốt, có mấy chục nghìn cung điện đan xen nhau, khoảng cách rộng rãi, không hề lộn xôn. Vật liệu được sử dụng cũng rất xa hoa, thoạt nhìn thực sự vô cùng nguy nga tráng lệ và hùng vĩ.
Mặc dù có xa hoa phung phí một chút, nhưng thư viện vừa mở cửa, đây chính là thể diện nên điều đó cũng rất cần thiết. Vì vậy hắn ủng hộ.
Trên đường đi, rất nhiều học viên khi nhìn thấy Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đều lần lượt hành lễ. Nhưng tất cả đều hành lễ với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu và dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Thư viện vừa mới được xây dựng, đây đều là những học viên mới được chiêu mộ, vì vậy bọn họ vẫn chưa được gặp ngươi.”
Dứt lời, cô ta chỉ tay về quảng trường ở phía xa xa: “Tượng của ngươi vẫn đang được xây.”
Diệp Quân nhìn theo ngón tay của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, thì thấy ở phía xa xa, chỗ chính giữa trung tâm của quảng trường, bức tượng đã gần như được hoàn thành, rất uy nghiêm và hoành tráng, chỉ còn thiếu một cái đầu.
Hắn thu lại tâm mắt, mỉm cười rồi hỏi: “Chúng ta dự định tuyển bao nhiêu học viên trong đợt đầu tiên?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đáp: “Trước mắt dự tính là hai mươi nghìn người, trong đó có khoảng mười nghìn người đến từ các gia tộc Đại Đế và Đại tông môn. Ta đã sắp xếp những người này vào lớp cao cấp.”
Dứt lời, cô ta nói ra một vài kế hoạch của mình với thư viện.
Sau khi nghe xong, Diệp Quân quay đầu nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân, trái tim của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không biết tại sao lại đột nhiên đập mạnh. Cô †a vội vàng bình tĩnh lại, trấn tĩnh hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Diệp Quân cười ha ha: “Ta thực sự đã nhặt được bảo bối rồi.
Nghe vậy, khuôn mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức đỏ bừng, trái tim vốn đã bình tĩnh, lại bỗng nhiên đập mạnh. Nhìn thấy nhiều người qua lại xung quanh, cô ta vội vàng trấn tĩnh lại, khống chế cảm xúc của mình, chỉ là trái tim thực sự không có cách nào bình tĩnh lại được.
Hai người chậm rãi đi về phía trước.
Diệp Quân bỗng nhiên cười nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, cô có tin rằng sau này ta có thể thống nhất được toàn bộ vũ trụ hay không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân mỉm cười rồi nói tiếp: “Có phải là cảm thấy ta rất tự cao không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sâu thẳm, nụ cười của hắn dần dần biến mất, hắn nhẹ giọng nói: “Sớm muộn có một ngày, cứ hễ là vũ trụ mà Diệp Quân ta đặt chân tới, đầu sẽ theo trật tự của ta”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tự tin của hắn. Cũng không biết tại sao, trong lòng lại đột nhiên run lên, khuôn mặt đỏ bừng tới tận mang tai.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Các gia tộc Đại Đế và các Đại tông môn có phối hợp không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vội bình tĩnh lại, sau đó điềm tĩnh đáp: “Bọn chúng dám không phối hợp sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì tốt”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hỏi: “Dự định tiếp theo của ngươi là Cổ Hoang sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy, nhưng phải đợi mọi thứ ở đây đều phải đi vào đúng hướng mới được.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu chậm rãi nói: “Có sự cám dỗ của đế nguyên, các gia tộc Đại Đế và các Đại tông môn bây giờ đều ra sức cố gắng, Quan Huyên Pháp cũng được phổ biến rất nhanh. Hơn nữa bản thân bộ Quan Huyên Pháp này đã là một quyển tâm pháp có cấp bậc cực kỳ cao rồi, vì vậy không cần các Đại gia tộc và Đại tông môn phải quảng bá thì đã có rất nhiều người chủ động học tập. Hơn nữa, bây giờ ngày càng có nhiều người muốn đến thư viện Quan Huyên.”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Bây giờ mọi việc ở thư viện và Thập Hoang đều ở trên người cô, cô cũng đừng quá sức.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc nhìn hắn: “Ngươi cho ta đế nguyên, ta làm việc cho ngươi là điều đương nhiên.”
Diệp Quân cau mày lại: “Chỉ như vậy thôi sao?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bĩnh tĩnh đáp: “Nếu không thì sao?” Dứt lời, khóe mắt cô ta liếc nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân không nói gì, sắc mặt tối sầm đi về phía trước. Khóe miệng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu khẽ cong lên.
Một lúc sau, Diệp Quân bỗng nhiên đổi chủ đề: “Thiếu niên cờ bạc ấy bây giờ sao rồi?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hỏi: “Đi thử xem sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bỗng nhiên chủ động nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó dẫn theo hắn biến mất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!