Diệp Quân trầm ngâm nhìn cô gái trước mặt, nhưng Tiểu Hồn trong cơ thể hẳn đã sẵn sàng xuất kiếm bất cứ lúc nào.
Cô gái tiếp tục ăn trái cây, cười như không cười.
Đột nhiên bầu không khí giữa sân trở nên hơi căng thẳng.
Bỗng lúc này giọng Chu Chu vang lên trong đầu Diệp Quân: "Diệp ca ca, cô gái này quá mạnh mẽ, chỉ có chủ nhân và cô cô váy trắng của ngươi mới có thể đánh thắng cô ta được thôi."
Vừa nói, cô gái đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Thấy Chu Chu, cô gái đứng lên: "Cô ta để ngươi ở đây thật à”
Chu Chu nói: "Ngươi biết chủ nhân của ta à?" Cô gái gật đầu: "Không chỉ biết mà còn rất quen nữa."
Chu Chu vội nói: "Vậy ngươi có bây giờ cô ấy ở đâu không."
Cô gái nói: "Tất nhiên."
Chu Chu im lặng một lúc rồi quay đầu lại nhìn Diệp Quân: "Diệp ca cai"
Diệp Quân cười nói: "Ta tôn trọng quyết định của ngươi." “Cô ta không có sự lựa chọn."
Bỗng cô gái cười nói: "Ngươi cũng không có sự lựa chọn, †a phải dẫn cô bé đi, đừng nói là vũ trụ này mà cả Cựu Thổ cũng không có ai cản được."
Diệp Quân nhìn cô gái, cô gái lại hung hăng cắn một miếng trái cây, sau đó cười nói: "Ta biết ngươi không phục, nhưng tốt nhất ngươi nên kiềm chế lại một chút, ta đây cũng không có cái lý gì để nói ngươi, không phục thì ta cứ giết ngươi, chỉ đơn giản vậy thôi."
Diệp Quân cũng không hề tức giận mà chỉ cười nói: "Cô nương đến từ Cựu Thổ thì vũ trụ Thập Hoang với cô nương mà nói, cũng giống như một đại phú hào vào thôn, cô nương, cô thấy đại phú hào này đi vào thôn khoe khoang sự giàu có của mình, là chuyện rất vinh quang sao?”
"Ha ha!"
Cô gái đột nhiên cười lên: "Thế mà ngươi lại không thẹn quá thành giận, cũng có chút thông minh đấy, không hổ là người có thể thành lập ra đạo thống Trật Tự, không giống người ngu ngốc."
Nói xong, cô gái thu thuyền lại, sau đó đi tới bên cạnh Diệp Quân, nhẹ nhàng võ vai Diệp Quân: "Tiểu Kiếm Tu, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu, hôm nay ta và ngươi bình tĩnh nói chuyện ở đây như thế sẽ là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời ngươi, ha ha”.
Vừa nói, cô gái vừa nhếch miệng cười liếc nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, sau đó hóa thành một mảnh cầu vồng rồi biến mất ở tinh hà.
Khi cô gái kia vừa rời đi, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở kế bên chợt thở phào nhẹ nhõm, cô gái kia đứng ở đây như có một ngọn núi lớn đè lên trái tim khiến cô ta không thể thở nổi.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Cô gái này thật phách lối."
Diệp Quân liếc nhìn chân trời một cái, thấy cô gái kia vẫn chưa rời khỏi Thập Hoang.
Hản như nghĩ đến chuyện gì đó nên thu lại ánh mắt nhìn về phía ghế Thánh Vương, lại thấy ghế Thánh Vương cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy ánh mắt Diệp Quân nhìn qua nó cũng nhỏ giọng thở dài: “Ta cũng không biết cô ta là ai, nhưng xét theo giọng điệu của cô ta thì hẳn là địa vị của cô ta ở Cựu Thổ. cũng không thấp, dù sao cũng không có mấy ai dám gọi Bi Tâm Từ đại nhân như vậy.”
Diệp Quân khế gật đầu, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lo lăng, điều hắn sợ nhất bây giờ chính là thu hút quá nhiều sự chú ý, nhất là sự chú ý của bên Cựu Thổ. Bây giờ hẳn và Thập Hoang còn phải cần một khoảng thời gian nhất định, nhưng hẳn cũng biết có lẽ là hän không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Ghế Thánh Vương đột nhiên nói: “Vì những năm gần đây ở Thập Hoang có rất ít Đại Đế nên bây giờ ta cũng hơi lo lắng, lo lắng nền văn minh Toại Minh ở Cựu Thổ sẽ từ bỏ nơi này. Quân Đế, người có kế hoạch gì không?"
Diệp Quân cười nhìn ghế Thánh Vương rồi nói: "Còn có kế hoạch gì nữa? Chỉ có thể đi tới đâu thì tính tới đó thôi."
Ghế Thánh Vương im lặng. Nó biết, nó nhất định phải tìm một lối thoát mới.
Mấy năm gần đây tham ô nên đã kiếm được không ít, nhưng đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma. Chung quy cũng không phải là con đường để đi lâu dài!
Thật ra nó từng nghĩ đến Diệp Quân, nhưng Diệp Quân che giấu quá kỹ nên nó không nhìn được sâu cạn thế nào. Hơn nữa, Diệp Quân là người thành lập đạo thống Trật Tự, nói trằng ra thì tên này là kẻ tạo phản. Nếu hẳn có thể thẳng trận khai quốc như nền văn minh Toại Minh ở Cựu Thổ năm đó, tạo được chỗ đứng thì chắc chắn sẽ có tương lai rộng mở, nhưng vấn đề là bây giờ Diệp Quân thân cô thế cô, vậy thì đánh thế nào được?
Nó không dám tùy tiện chọn phe, bởi vì việc này liên quan đến chuyện sinh tử nên nhất định phải cẩn thận.
Diệp Quân đột nhiên nhìn về Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "Chúng ta đi thôi.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu một cái.
Bỗng ghế Thánh Vương nói: "Quân Đế, ta nghĩ người nên lên kế hoạch sớm”
Diệp Quân nhìn qua ghế Thánh Vương, thấy ghế Thánh Vương trầm giọng nói: "Nếu cô gái vừa rồi về nói bậy bạ một câu, thì bên Cựu Thổ kia nhất định sẽ không cho người thời gian phát triển."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!