Vô số cường giả đến từ nền văn minh cấm địa Cổ Hoang đều lần lượt hành lễ với Diệp Quân, mà trong những cường giả này, thấp nhất cũng là Chân Thánh Cảnh.
Diệp Quân nhìn những cường giả đi đến này, thờ ơ không nói.
Hắn cũng muốn từ từ lên kế hoạch, nhưng hắn hiểu rất rõ, hắn bây giờ căn bản là không có thời gian, hắn nhất định phải hòa hợp Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang, xoắn tất cả lực lượng thành một sợi thừng, để ứng phó với nguy cơ có thể đến sắp tới.
Lúc này, những cường giả đến từ cấm địa Cổ Hoang cũng đang tò mò nhìn Diệp Quân.
Quân Đế!
Ngày đó thần thức của Diệp Quân từng ngang qua cấm địa Cổ Hoang, nhưng lúc đó bọn họ chỉ có thể cảm nhận thấy thần thức của Diệp Quân, không hề có năng lực gặp được Diệp Quân thật, bởi vậy, lúc này họ đều đang tò mò nhìn đánh giá Diệp Quân, khi thấy Diệp Quân trẻ tuổi như vậy, trong lòng đều vô cùng kinh ngạc.
Diệp Quân chỉ đứng đó, mặc dù không còn tu vi, nhưng đều có một lực áp bách vô hình.
Ở sâu trong tinh vực, càng lúc càng có nhiều người đến chỗ tinh vực vô biên nào đó.
Cô gái váy đỏ dẫn theo Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bước đi chầm chậm, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu mặc một chiếc váy màu trắng như tuyết, không dính bụi trần, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như một khối băng.
Cô gái váy đỏ thì mặt đầy tươi cười, cô ta lấy một quả ra đưa cho Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Ăn không? Cái này còn quý hơn nhiều so với thần đế nguyên kia”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu, cô gái váy đỏ nhún vai, sau đó nói: “Kiếm tu kia ở chỗ các cô xem như miễn cưỡng tạm được, nhưng thực ra cũng chỉ như vậy, hà tất lưu luyến vậy?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không nói gì
Cô gái váy đỏ tiếp tục nói: “Với thể chất cộng thêm thiên phú của cô, làm quản gia lo việc lặt vặt cho hắn thật đúng là nhân tài không được trọng dụng. Đến Cựu Thổ của bọn ta, lúc đó cô sẽ phát hiện, đàn ông ưu tú thật sự có rất nhiều rất nhiều”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vẫn không nói gì.
Cô gái váy đỏ liếc nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, sau đó quay đầu nhìn sang bên phải, chỉ là một cái liếc nhìn, ánh mắt cô đã nhìn xuyên qua hàng trăm triệu tinh hà.
Sâu trong đại điện ở nơi nào đó.
Một người đàn ông mặc đồ trắng đột nhiên ngẩng đầu, khi nhìn thấy cô gái váy đỏ, sắc mặt hắn ta nhất thời thay đổi, sau đó vội vàng đứng dậy, hành lễ thật sâu, vừa định mở miệng, một giọng nói đột nhiên vang lên trong thức hải của hắn ta
Một lát sau, người đàn ông áo trắng hơi cau mày lại: “Thập Hoang, Đạo Trật Tự”.
Nói xong, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài đại điện: “Người đâu, triệu tập ba mươi... không, ba trăm thị vệ đồng đen theo ta tiến đến Thâp Hoang!”
Vừa dứt lời, người hắn ta đã biến mất không thấy.
Trong tinh không.
Cô gái váy đỏ thu hồi ánh mắt, cắn mạnh một miếng hoa quả, thực ra lúc ở Thập Hoang cô ta đã muốn giết chết kiếm tu trẻ tuổi kia, nhưng nghĩ lại, cô ta phải có được tình cảm đốt hương thề ước với nha đầu bên cạnh này, nếu giết hắn, chắc chắn nha đầu này sẽ ghi hận, như vậy không đáng.
Nhưng kiếm tu trẻ tuổi kia không chết không được!
Cô ta không muốn sau này nha đầu này vì tình mà gấp lại tất cả.
Hiện giờ Diệp Quân đã phát đế lệnh, người bình thường sẽ không dám làm trái.
Nhưng mà, Diệp Quân lại không phát hiện mấy người hùng mạnh hắn đã gặp lúc trước, ví dụ kỹ sĩ thần bí hành tẩu trong hoang mạc, còn cô gái cầm quân hàng triệu thi thể kia, và cả ông lão thần bí kia nữa.
Những người này, lúc trước từng gọi hắn là đạo hữu!
Lần này hắn phát đế lệnh, những người này có lẽ đều đã nghe thấy.
Sau một hồi im lặng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía mọi người ở xa xa, thấy ánh mắt hắn nhìn đến, mọi người đều hơi khom người.
Một ông lão trong số đó đi đến trước mặt Diệp Quân, hành lễ thật sâu với hắn: “Không biết Quân Đế gọi chúng ta đến có việc gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!