Ông lão nghe thấy lời nói của người đàn ông áo trắng thì ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Người đàn ông kia như thể biết được ông ta nghĩ gì cười nói: “Từ xưa đến nay, người dám nói sẽ xây dựng trật tự lại có mấy ai? Nếu đối phương dám làm, còn thành lập được đạo. thống thì quả thật không phải hạng tầm thường”.
Ông lão áo đen khẽ gật đầu không nói thêm gì, nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Tuy đây là Cựu Thổ của nền văn minh Toại Minh, song suy cho cùng vẫn quá nhỏ. Vả lại, nó đã tách biệt với thế giới bên ngoài rất lâu, còn không có đế nguyên nên có thể nói nơi đây chỉ có thể tu luyện đến Đại Đế đã là hết đát.
Ông ta thật sự không hiểu một nơi như thế này vậy mà lại có thể khiến cho vị Ung Chủ trước mắt tự mình đến, còn dẫn theo 300 thanh đồng vệ. Đương nhiên, với ông ta thì điều này cũng không quan trọng vì chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo là được.
Ủng chủ bỗng nhìn về phía ghế Thánh Vương gần đó, lúc. này nó quả thật là khóc không ra nước mắt.
Trong khoảng thời gian này làm sao vậy?
Hết ông lớn này đến ông lớn khác đến!
Ung chủ liếc nó một cái cười nói: “Ngươi chính là chiếc ghế mà Toại chủ từng ngồi lúc trước?”
Ghế Thánh Vương vội đáp: “Đúng vậy”.
Ung chủ hỏi: “Mấy năm nay, người đều ở nơi này mời chào các cao thủ, vất vả lâu như vậy có muốn rời khỏi đây không?”
Ghế Thánh Vương kính cẩn đáp: “Được cống hiến cho nền văn minh Toại Minh là niềm vinh hạnh của ta, chứ không vất vả gì hết. Còn việc rời khỏi đây... Thực lực của ta rất thấp, đến Cựu Thổ cũng chẳng làm nên trò trống gì. Chăng thà ở đây cống hiến chút sức lực của mình cho nền văn minh của mình...”
Ung chủ mỉm cười nói: “Tuy ở đây có thể đạt được một ít đế nguyên, nhưng suy cho cùng vẫn quá hạn hẹp, cơ hội cũng chẳng có mấy. Đến Cựu Thổ, dù địa vị sẽ xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng bên cạnh đó cơ hội cũng càng nhiều. Với tư chất và thực lực của ngươi, muốn tiến thêm một bước thì hoàn toàn không thành vấn đề. Song phải xem ngươi lựa chọn thế nào”.
Ông ta nói xong bèn mở tay ra, 50 luồng đế nguyên bay đến chỗ ghế Thánh Vương: “Mấy năm nay, ngươi cũng cực khổ rồi. Đây là phần thưởng của ngươi”.
Ông ta nói xong bèn dẫn theo ông lão đứng cạnh xoay người rời đi.
“Đại nhân!”
Ghế Thánh Vương bỗng mở miệng hỏi: “Ngài đến đây là vì người thành lập trật tự đúng không?”
Ung chủ dừng chân lại, nhìn về phía nó cười hỏi: “Sao, ngươi biết hắn?”
Ghế Thánh Vương kính cẩn trả lời: “Từng gặp thôi ạ, đại nhân, ta xin khuyên vài câu, tên kia cực kỳ không đơn giản, không thể coi nhẹ được”, Ung chủ lập tức hứng thú bảo: “Ngươi nói nghe thử xem”.
Ghế Thánh Vương nặng nề nói: “Người này là một tên Kiếm Đế, bản thân cũng có một thanh kiếm đã thành Đế. Ngoài ra, lúc trước bỗng dưng có một thanh thần kiếm giáng xuống từ trên trời rồi giết chết Tiếp Dẫn Sứ ở đây. Sức mạnh của nó đã hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của ta, nên hẳn chắc chăn có ô dù. Còn thực lực của hắn mạnh cỡ nào. thì ta không biết. Bên cạnh đó, tên này còn có chỉ số thông minh cực kỳ cao, tuyệt đối không thể coi nhẹ được”.
Tuy chỉ mấy câu ngắn ngủi, nhưng Ung chủ cũng nhận ra được mấy vấn đề quan trọng.
Kiếm Đế!
Có ô dù!
Chỉ số thông minh cực cao!
Ủng chủ bỗng nhiên nở nụ cười, mở tay ra, lại có 50 luồng đế nguyên bay đến chỗ ghế Thánh Vương: “Thưởng cho ngươi”.
Ông ta nói xong bèn dẫn theo ông lão kia biến mất khỏi đây.
“Cảm ơn đại nhân!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!