Cố Trần rời khỏi thư viện Quan Huyên, chạy thẳng tới thương hội Tiên Các, gã cần phải mua ít đồ dùng hàng ngày, vì sau khi vào thư viện, không có chuyện gì đặc biệt là không được tùy tiện ra ngoài.
Suốt dọc được đi, gã vui mừng khôn tả. Đệ tử tạp dịch!
Dù chỉ là đệ tử tạp dịch nhưng đối với gã mà nói đó đã là chuyện vô cùng thỏa mãn, vì trong thư viện, đệ tử tạp dịch cũng có thể học tập.
Thật ra, sức cạnh tranh của đệ tử tạp dịch trong thư viện Quan Huyên vô cùng lớn!
Những đệ tử tạp dịch này ra ngoài cũng được coi là thiên tài.
Chỉ trong chốc lát, gã đã tới thương hội Tiên Các, sau khi Vào trong, ánh mắt gã vô thức hướng về quầy bán trứng đăng xa.
Hôm nay, trước quầy bán trứng sôi nổi lạ thường, vì mua năm quả trứng sẽ được tặng một quả...
Không giống trước đây, hôm nay quầy bán trứng đã công khai rõ ràng tỷ lệ các loại yêu thú, không chỉ như vậy, bây giờ còn có sự đảm bảo, tức là sau khi mua một số lượng trứng nhất định có thể mua được một quả trứng yêu thú tốt hơn.
Đơn giản mà nói, họ không hề gài bẫy như trước nữa. “Nếu lấy lại được tiền thì tốt rồi.”
Cố Trần lắc đầu cười một tiếng, thu lại ánh mắt, gã đi tới một trong số các quầy mua một số lượng lớn đồ dùng hằng ngày.
Ngay lúc gã định rời đi, gã đột nhiên nhìn về phía bên cạnh, cách đó không có có một thiếu niên ngồi dưới đất, chắp hai tay, đính lễ quỳ lạy, vẻ mặt vô cùng thành kính: “Đại Đế phù hộ ta, ta muốn có trứng rồng, ta muốn có trứng rồng...”
Nói xong, y dè dặt gỡ bỏ phong ấn, một tờ giấy lộ ra, trên đó viết bốn chữ to cảm ơn đã tham gia.
Vẻ mặt thiếu niên lập tức trắng bệch!
Một lát sau, thiếu niên đứng dậy, sau đó móc ra một cái túi nhỏ chạy thẳng tới quầy bán trứng, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Gỡ, ta nhất định có thể gỡ”
Nhìn thiếu niên đi về phía quầy, ánh mắt Cố Trần bỗng trở nên phức tạp, cảm giác thật sự rất quen thuộc.
Gã lắc đầu một cái, xoay người rời đi, nhưng gã lại khựng lại, nhìn ra được thiếu niên này vẫn chưa lún quá sâu, vẫn có thể cứu được, chậm chút nữa e là sẽ rất khó.
Nghĩ tới đây, gã xoay người đi vòng ra sau lưng thiếu niên, kéo thiếu niên lại.
Thiếu niên quay đầu nhìn, cau mày: “Làm gì vậy?” Cố Trần nghiêm túc nói: “Huynh đài này, thứ cho ta nói
thẳng, đánh cược vào trứng thật sự rất là vô ích, không phải là chính đạo, huynh cần phải nhìn vào thực tế”
Thiếu niên bực mình, lập tức cảt ngang Cố Trần: quan gì tới ngươi?”
Nói xong, y định gạt tay Cố Trần ra, nhưng phát hiện sức của Cố Trần khá mạnh, hoàn toàn không giấy ra được.
Thiếu niên tức giận nói: “Có phải ngươi ngứa đòn rồi không? Ngươi...”
Cố Trần đột nhiên chỉ tấm bảng gỗ trước ngực mình: “Ta ở thư viện Quan Huyên.”
Thư viện Quan Huyên!
Thiếu niên nhất thời khựng lại.
Ngay lập tức, vẻ mặt của y chuyển từ giận sang hòa: “Thì ra huynh đài là người của thư viện Quan Huyên, vừa rồi đắc tội rồi, xin hãy tha lỗi.”
Cố Trần cười nói: “Hôm nay huynh mua mấy quả rồi?”
Thiếu niên cười khổ nói: “Đã mua chín quả, không có gì cả”
Cố Trần suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Huynh mua trứng như vậy thật sự không có hy vọng gì đâu, phải đổi cách khác, bảo đảm phải là trứng rồng, chỉ là mất thời gian hơn một chút”
Thiếu niên vội vàng hỏi: “Cách gì?”
Cố Trần nói: “Một quả trứng rồng có tỷ lệ là một phần ba mươi nghìn, mỗi ngày huynh mua một viên, một năm có ba trăm sáu mươi viên, mười năm là ba ngàn sáu trăm viên, mua được một trăm năm là có thể mở ra được trứng rồng.”
Thiếu niên trợn tròn mắt: “Huynh đài, chắc không phải định làm như vậy đó chứ?”
Cố Trần cười nói: “Huynh nghĩ mà xem, với tỷ lệ này, huynh cảm thấy huynh sẽ là người may mắn sao?”
Thiếu niên im lặng.
Cố Trần lại nói: “Huynh đài có gia nhập thư viện Quan Huyên không?”
Thiếu niên thấp giọng thở dài: “Không, thư viên nhận người rất nghiêm khắc, ta vừa không có đầu óc vừa không có thực lực, thư viện sao có thể nhận ta được chứ?”
Cố Trần lại nói: “Tại sao không thử xem? Ví dụ như, bắt đầu từ đệ tử tạp dịch.”
Thiếu niên nhìn Cố Trần: “Ta có hy vọng sao?”
Cố Trần gật đầu: “Có thể cố gắng thử một chút, lỡ như gia nhập được thư viện Quan Huyên, vậy không phải còn vui hơn nhận được trứng rồng sao?”
Thiếu niên nhất thời vui vẻ: “Hình như đúng thật.”
Cố Trần cười nói: “Đi thôi, ta dẫn huynh tới gặp quản sự của chúng ta, ta chỉ phụ trách giới thiệu cho huynh thôi, còn huynh có thể đạt tiêu chuẩn hay không thì phải xem huynh thế nào rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!