Tất cả mọi người đều nhắm mắt chờ chết.
Nhưng chính vào lúc này, Diệp Quân lại đột nhiên mở mắt, lòng bàn tay hắn mở ra, kiếm Thanh Huyên bay về trong tay hắn. Mà ở phía xa xa, đám người đó như trút được gánh nặng, bọn họ đồng loạt mở mắt nhìn Diệp Quân, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.
Diệp Quân nhìn bọn họ, ánh mắt hắn lướt qua từng người một. Mà khi bắt gặp ánh mắt của Diệp Quân, ai nấy đều vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Ta coi các vị là nhân tài mà đối đãi, vậy mà các vị lại đối xử với ta như thế nào? Hành động của các vị ngày hôm nay, cho dù chết vạn lần cũng không đủ. Nhưng các người bất nhân, Diệp Quân ta lại không thể bất nghĩa. Sau này các người hãy tự lo lấy bản thân mình đi, nếu các người lại làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa nữa, thì Diệp Quân ta không giết các người, ông trời cũng sẽ trừng phạt các người!"
Nói xong, hắn xoay người biến mất. Ai nấy đều bối rối. Không giết mình sao?
Tất cả bọn họ đều chết lặng, ai nấy đầu giống như một pho tượng đất ở trong miếu.
Diệp Quân đi đến Quan Huyên Điện. Lúc này, cả đại điện đều không có một bóng người, cực kỳ trống trải.
Diệp Quân bước tới chiếc bàn nơi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thường hay làm việc, hắn ngồi xuống, sau đó tựa vào ghế.
Tiểu Tháp bỗng nhiên nói: “Ngươi, ta tưởng rằng...”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tháp gia tưởng rằng ta cố ý Chấp pháp câu cá, chính là để giết hết tất cả bọn họ, đúng không?”
Tiểu Tháp đáp: “Đúng vậy.”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Tháp gia, ta ở trong lòng ngươi lại xấu xa như vậy sao?”
Tiểu Tháp không đáp lời, thầm nghĩ, tiểu tử nhà ngươi còn xấu xa hơn ta nghĩ nhiều.
Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại: “Tháp gia, trên đời này ngoại trừ thiện ác, còn có âm dương, còn không, cứng mềm, đẹp xấu, họa phúc, khó dễ, nặng nhẹ... Những mặt đối lập này, vừa đối lập, cũng vừa phụ thuộc lẫn nhau. Như có không cùng †ồn tại, khó dễ cùng sinh ra, dài ngắn cùng hình dạng, trước sau cùng nối tiếp... Tháp gia, ngươi hiểu ý của ta không?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Không hiểu, ngươi nói đơn giản hơn một chút đi.”
Diệp Quân đáp: “Nói đơn giản chính là, phải nhìn nhận vấn đề một cách toàn diện, không thể chỉ nhìn một mặt bất lợi của sự việc, mà còn phải nhìn vào mặt có lợi của nó. Bọn họ sẽ phản bội ta, điều này cũng nằm trong dự liệu của ta. Bởi vì ta dựa vào đế nguyên mà thu hút bọn họ. Nếu ta có thể thu hút bọn họ bằng đế nguyên, vậy thì người khác cũng có thể dùng đế nguyên để thu hút bọn họ, đây là chuyện rất bình thường, dù sao, chúng ta cũng là con người, chúng ta sống cũng chỉ vì muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn thôi.”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi nói như vậy, ta đã hiểu ra rồi. Giống như nhân viên, ông chủ nào trả nhiều lương hơn thì nhân viên cũng sẽ tự động đến chỗ của người đó.”
Diệp Quân gật đầu: “Người nào bằng lòng cùng chung hoạn nạn, đồng tâm hiệp lực với ta, ta rất cảm kích. Người không bằng lòng, ta cũng không thể ép buộc. Người khác giúp †a, thì đó là tình cảm, còn người không muốn, thì đó là bổn phận”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!