Cố Trần còn định nói gì đó, người phụ nữ bên cạnh đã cất lời: “Trân Nhi, còn nhìn gì nữa? Mau bảo bạn con ngồi xuống!
Mẹ đi nấu ăn ngay đây”.
Dứt lời, bà ta bước nhanh đến bếp lò, sau đó lấy một miếng thịt xông khói trên xà nhà xuống.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó đi tới một bên, đang định ngồi xuống thì Cố Trần vội đi tới, muốn dùng ống tay áo lau ghế, nhưng lại bị Diệp Quân ngăn cản, hắn cứ thế ngồi xuống, sau đó mỉm cười nhìn Cố Trần đang có vẻ căng thẳng: “Kính trọng người khác không cần thiết phải hạ thấp mình, hạ thấp mình sẽ trông rất giống bề tôi, chỉ cần lễ phép là được”.
Nghe thấy lời Diệp Quân, Cố Trần do dự một lát, sau đó cũng ngồi xuống.
Diệp Quân cười nói với ông lão ở đối diện: “Ông cụ, ông cũng ngồi đi”.
Dù ông lão hơi căng thẳng, nhưng dù sao cũng là người từng trải, hơn nữa Diệp Quân còn hoà nhã như thế, nên ông ta cũng không suy nghĩ nhiều mà ngồi xuống.
Diệp Quân cười nói với Cố Trần: “Gần đây ở thư viện thấy sao?”
Cố Trần cũng thả lỏng hơn, mỉm cười nói: “Khá tốt, tháng sau ta sẽ tham gia khảo hạch học viên ngoại viện”.
Diệp Quân hỏi: “Tự tin không?”
Cố Trần lập tức gật đầu: “Có”.
Diệp Quân lại cười hỏi: “Còn cá cược không đấy?” Cố Trần vội vàng lắc đầu: “Không không...”
Sau đó, gã cười khổ nói: “Lúc trước viện trưởng nói đúng, làm người không thể gửi gắm tương lai và hy vọng vào may mắn hư vô mờ mịt, trước đây ta mê muội, không nghe lọt tai những lời khuyên của viện trưởng, hầy...”
Diệp Quân gật đầu: “Bây giờ sửa đổi cũng không phải là muộn”.
Nói xong, hắn đưa một chiếc nhẫn không gian cho Cố Trần: “Bên trong có một ít sử tịch, bình thường ngươi có thể đọc, ngoài ra còn có một quyển Quan Huyên Pháp được ta chú thích rồi, có ích cho việc tu luyện hiện tại của ngươi”.
Cố Trần vội vàng đứng dậy muốn hành lễ nhưng bị Diệp Quân ngăn cản, hắn cười nói: “Trước kia ta từng nói một câu với huynh đệ của mình là, mục đích chúng ta thành lập trật tự là để người trẻ tuổi thế hệ này không mất hy vọng với tương lai... Nếu một ngày nào đó ngươi đi xa hơn, ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ những lời này”.
Thấy Diệp Quân đối xử với mình như thế, Cố Trần cảm động đến rơi nước mắt, gã nghiêm túc nói: “Ta nhất định sẽ khắc sâu lời viện trưởng nói vào lòng”.
Diệp Quân gật đầu.
Lúc này, mẹ của Cố Trần bưng mấy đĩa đồ ăn lên, bà ta chùi tay lên yếm, sau đó cười nói: “Hơi vội nên không có nhiều món, Tiểu Quân, cháu đừng để bụng nhé”.
Nói xong, bà ta dè dặt đẩy hai đĩa thịt đến trước mặt Diệp Quân.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!