Hai đế nguyên mạch cực phẩm!
Nhìn hai mạch đế nguyên cực phẩm này, Diệp Quân vội vàng nói: "Mục huynh, không thể được đâu, ta thiếu tiền là chuyện của ta, huynh..."
Mục Huyền Hư xua tay cản Diệp Quân, cười nói: "Coi như huynh mượn ta thôi”.
Diệp Quân còn muốn nói gì nữa nhưng Mục Huyền Hư đã tranh lời: "Ta cũng không cho mượn không đâu nhé, Diệp huynh chắc chắn không phải là người tầm thường, coi như ta đầu tư cho huynh đi ha".
Diệp Quân khẽ thở dài: "Mục huynh, e là huynh sắp mất cả chì lẫn chài đấy".
Mục Huyền Hư cười ha ha: "Đó cũng là do ta tự làm tự chịu".
Diệp Quân mỉm cười, cũng không từ chối nữa, mà để hai mạch đế nguyên vào trong Tiểu Tháp, có hai mạch đế nguyên này, linh khí bên trong Tiểu Tháp lại có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian nữa.
Sau khi hai người xuyên qua mấy chục tỉnh vực thì đến được trước một tinh cầu màu đen, mà xung quanh tỉnh cầu này có ẩn giấu một vài luồng hơi thở thần bí.
Diệp Quân đánh giá tinh cầu u tối này: "Đây là nền văn minh Tiên Phủ?"
Mục Huyền Hư gật đầu, ánh mắt có chút nhiệt huyết: 'Một một di tích trong nền văn minh Tiên Phủ đều chứa vô số thần vật và tài vật, tất nhiên có cả nguy hiểm nữa".
Diệp Quân liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: "Người trong bóng tối là người của ba nền văn minh lớn kia?"
Mục Huyền Hư đáp: "Đúng vậy, sau khi nơi này được phát hiện, ba nền văn minh lớn chúng ta đã đến tiếp quản nó, nhưng vì để tránh những tranh đấu không cần thiết, sau khi tiếp quả họ không chia cắt di tích Tiên Phủ này, mà là để cho các thanh niên trẻ tuổi đến thăm dò nơi đây. Thứ nhất là vì muốn tránh phát sinh những tranh đấu không đáng, thứ hai là vì muốn rèn luyện thế hệ trẻ trong nền văn minh của họ".
Diệp Quân gật gật đầu, không nói gì.
Xoẹt!
Đúng lúc này, phía xa chợt vang lên một tiếng xé rách, Diệp Quân xoay người nhìn lại thì thấy thời không phía xa đã nứt ra, ngay sau đó, một người đàn ông thân mang cơ giáp xuất hiện giữa trời, khi ông ta vừa xuất hiện, một luồng khí lưu mạnh mẽ tỏa ra khiến không gian chấn động dập dờn như sóng biển lăn tăn.
Diệp Quân quan sát người mặc cơ giáp kia, bộ giáp đó toàn thân màu tối sẫm, đường nét sắc bén, bóng loáng như gương, trông cực kỳ ngầu, hơn nữa vừa nhìn là biết cấp bậc cao hơn cơ giáp của Tu Lăng trong tháp Vũ Thánh.
Mục Huyền Hư cười nói: "Nào nào, Diệp huynh, ta giới thiệu cho huynh một chút, đây là Trĩ Kỳ huynh của văn minh Vĩnh Sinh, là thiên tài trong thế hệ trẻ của văn minh Vĩnh Sinh đấy. Trĩ Kỳ huynh, bên cạnh ta là Diệp huynh, mặc dù huynh ấy chỉ là Đại Đế nhưng thực lực lại vượt xa Đại Đế", Diệp Quân nhìn về phía Trĩ Kỳ, mỉm cười nói: "Lần đầu gặp mặt".
Trĩ Kỳ nhìn Diệp Quân một chút, không để ý tới hắn mà chỉ quay đầu nói với Mục Huyền Hư: "Đi thôi".
Mục Huyền Hư vội giảng hòa: "Ừ đi thôi đi thôi".
Mục Huyền Hư dẫn cả hai đi về phía xa, trên đường Mục Huyền Hư dùng huyền khí truyền âm cho Diệp Quân: "Diệp huynh đừng để bụng nha! Trĩ Kỳ huynh tính tình như vậy đó, chưa quen biết thì huynh ấy vậy thôi, sau này quen rồi thì huynh sẽ thấy huynh ấy tốt bụng lắm".
Diệp Quân cười nói: "Ta không để bụng đâu”.
Mục Huyền Hư nói: "Vậy thì tốt".
Ngay lúc sắp đi vào tinh cầu kia, Mục Huyền Hư đột nhiên xòe tay ra, hai lá bùa chậm rãi bay lên khỏi tay y.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: "Đây là?”
Mục Huyền Hư cười nói: "Người nào đi vào cùng phải báo danh, số lần đi vào của mỗi người đều có hạn, ví như ta, một năm chỉ có thể đi vào hai lần..."
Diệp Quân trầm giọng nói: "Vậy chẳng phải Mục huynh đã đưa cơ hội còn lại cho ta rồi sao?"
Mục Huyền Hư khẽ gật đầu: "Ừ, nhưng huynh đừng nghĩ nhiều, vốn dĩ một năm ta cũng chỉ có thể đi vào một lần thôi..."
Vẻ mặt Diệp Quân hơi phức tạp: "Mục huynh, ta nhiều lần nhận ân tình của huynh, chuyện này..."
Mục Huyền Hư cười nói: "Chút chuyện nhỏ thôi mà, không có gì là ân tình cả, đi thôi".
Nói rồi y dẫn đầu đi vào tinh cầu tối tăm kia. Trĩ Kỳ theo sát phía sau. Diệp Quân nhìn hai người, sau đó cũng đi theo.
Chẳng mấy chốc, ba người đã đi đến trên một đỉnh núi, đưa mắt nhìn ra thì đâu đâu cũng là các dãy núi liên miên không dứt, mà trên đỉnh các ngọn núi đều có từng vòng mây xám xịt xoáy lên cao, trông vô cùng ngột ngạt.
Diệp Quân nhìn về phía Mục Huyền Hư, vẻ mặt của cả hai người đều có chút nghiêm nghị.
Diệp Quân hiếu kỳ nói: "Di tích ở trong vòng xoáy kia à?"
Mục Huyền Hư nói: "Diệp huynh có điều không biết, cả tinh cầu này đều là di tích, có điều ngoài trừ vòng xoáy này, các khu vực bên ngoài đã được ba nền văn minh lớn chúng ta thăm dò xong hết. Hiện tại chỉ còn vòng xoáy đó thôi, dựa theo chúng †a điều tra được thì bên trong vòng xoáy này là một tông môn siêu cấp, mà tông môn đó e là người đứng đầu của nền văn minh Tiên Phủ này".
Diệp Quân nhìn về phía vòng xoáy kia, khi hắn quét thần thức đến gần vòng xoáy đó lại bị một sức mạnh thần bí ngăn cản, căn bản không thể dò vào trong được.
Diệp Quân hơi kinh ngạc, Mục Huyền Hư nói: "Bên trong không hề đơn giản, bởi vì ba nền văn minh lớn có quy định, chỉ có người đạt đến cảnh giới Tiên Đế mới được tiến vào bên trong, tuy Diệp huynh không phải Tiên Đế nhưng thực lực của huynh đã hoàn toàn xứng tầm với Tiên Đế..."
Trĩ Kỳ đột nhiên nói: "Đi thôi".
Nói rồi gã lập tức hóa thành một luồng sáng bay về phía vòng xoáy đen kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!