Mọi người đều nhìn về phía xa, Khuyết Chiến tay cầm cây thương dài màu cổ đồng như một chiến thần.
Thương Hồng Y híp mắt, tay phải dần siết chặt, lúc sắp ra tay lần nữa thì Diệp Quân bỗng nói: “Để ta nói chuyện với ông ta”.
Thương Hồng Y nhìn Diệp Quân, chế giễu: “Nói chuyện gì? Lãng phí thời gian thôi”.
Diệp Quân nhìn Thương Hồng Y: “Cô còn lải nhải với ta, ta gọi ông nội đánh chết cô đấy”.
Thương Hồng Y nổi giận: “Ta sợ ông nội ngươi à? Nực cười!”
Nói rồi cô ta định ra tay, chủ nhân Bút Đại Đạo ở một bên nói: “Nói, nói đi, cô để hắn nói chuyện đi”.
Thương Hồng Y tức đến mức ngực phập phồng. Diệp Quân đưa kiếm Thanh Huyên cho Toại Cổ Kim, Toại
Cổ Kim biết hắn có ý gì, im lặng một hồi rồi nhận lấy kiếm Thanh Huyên.
Bây giờ cô ta không có tu vi, có kiếm Thanh Huyên trong tay mới có khả năng tự bảo vệ.
Diệp Quân đi đến trước mặt Khuyết Chiến, Khuyết Chiến không ra tay với hắn mà chỉ nhìn hắn.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Chúng ta lại gặp nhau rồi”. Khuyết Chiến nói: “Ngươi cũng muốn vào trong?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Khuyết Chiến nhìn hắn không nói gì.
Diệp Quân nói: “Ông biết đấy, ông không ngăn được họ”.
Khuyết Chiến nói: “Trách nhiệm của ta là bảo vệ thần ấn chủ chung”.
Diệp Quân nói: “Phải, trách nhiệm của ông là bảo vệ thần ấn chủ chung chứ không phải là tinh vực Tổ”.
Khuyết Chiến không nói gì.
Diệp Quân nói tiếp: “Nền văn minh Tổ đã biến mất rồi, lẽ nào ông không muốn biết tại sao nó lại biến mất sao?”
Khuyết Chiến nhìn Diệp Quân: “Có đôi lúc sự thật lại rất tàn khốc, không biết vẫn tốt hơn”.
Diệp Quân cười nói: “Ông đã khôi phục vài ký ức rồi, đúng chứ?”
Khuyết Chiến gật đầu: “Khôi phục rất nhiều rồi, cũng nhớ lại rất nhiều chuyện”.
Diệp Quân nói: “Ông không để bọn ta vào là vì tốt cho bọn ta?
Khuyết Chiến lại gật đầu.
Diệp Quân chỉ vào chủ nhân Bút Đại Đạo đó: “Ông đánh lại ông ta không?”
Khuyết Chiến nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, lắc đầu: “Ta không thể đánh thắng được hai người trong số các ngươi, ông ta là một trong đó”.
Diệp Quân cười nói: “Còn một người nữa lễ nào là ta sao?”
Khuyết Chiến nói: “Mặt ngươi dày thật đấy”.
Diệp Quân bật cười.
Chỉ có chủ nhân Bút Đại Đạo mới có thể nghe được cuộc trò chuyện của họ, chỉ có chủ nhân Bút Đại Đạo mới có thể xem lãnh vực của Khuyết Chiến là không khí.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Khuyết Chiến, đi thôi! Đi qua những ngày tháng ông từng nghĩ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!