Diệp Quân đi tới tỉnh vực từng thuộc về Cựu Thổ.
Ba nền văn minh lớn và bốn tiên vực đều đã bị Toại Cổ Kim truyền tống đi mất.
Chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.
Hản thả Thập Hoang, cấm địa Cổ Hoang và văn minh Bỉ Ngạn ra. Tiếc rằng nơi này bây giờ không có linh mạch tổ nên linh khí kém xưa rất nhiều.
Nhưng với hắn thì không đáng ngại.
Việc phải làm bây giờ là cai quản tốt những vũ trụ trong tay mình, xây dựng trật tự chúng sinh đúng đắn.
Hản từ bỏ thần tọa chủ chung không phải để buông tay luôn trật tự của mình, chỉ là hắn nhận ra có giành được nhiều lãnh thổ đi nữa mà cai trị không ra hồn thì được gì?
Làm người hay làm việc cũng phải đi từng bước một.
Hắn cũng nhận ra mình không có năng lực cai quản toàn vũ trụ, một khi cưỡng ép làm điều quá sức thì chỉ có kết cuộc thân tàn ma dại, lại phải nhờ cô cô và cha ra chùi đít giùm.
Sức tới đâu thì làm tới đó.
Bây giờ lui lại một bước, hắn cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết.
Hản có lòng tin mình sẽ làm tốt với ba mẫu đất như bây giờ, nên trước tiên cứ tập trung vào nó đã.
Diệp Quân bỗng cảm nhận được gì mà quay lại, thấy một người đàn ông đứng sau lưng.
Chủ nhân bút Đại Đạo. Hắn cười rộ lên: “Ông thắng rồi”.
Ánh mắt chủ nhân bút Đại Đạo như muốn nhìn xuyên thấu hắn.
Diệp Quân giỡn: “Đừng nói ông đến để nhổ cỏ tận gốc chứ?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi cố tình nhận thua”. Diệp Quân: “Thì có vấn đề gì?" "Đừng giả ngu với ông!"
Chủ nhân bút Đại Đạo cả giận quát: “Thăng chó nhà ngươi đã biết là bẫy nhưng vẫn đâm đầu vào, vì ngươi dám chắc ngươi không có người nhà trợ giúp thì thua đứt đuôi. Toại Cổ Kim không phải kẻ duy nhất dùng 'người' để chơi mà cả ngươi cũng vậy!"
Diệp Quân làm lơ: “Ta không hiểu ông nói gì cả”. "Vẫn giả vờ tiếp hả?" Chủ nhân bút Đại Đạo nổi điên: “Giả con...”
Định chửi "giả con mẹ mày" nhưng ngẫm lại thấy nhân quả lớn quá nên ông ta sửa miệng: “Giả cái đầu mi! Ngươi biết đi về trước là thất bại, ngươi đấu không lại ta và Toại Cổ Kim. Ngươi không biết rõ giới hạn của chúng ta, có cố cách mấy cũng không thể chống lại hai ta trong thời gian dài. Nên người đem 'người' của mình vào, chọn đầu hàng để lấy lui làm tiến, để chúng ta không còn tập trung vào ngươi, để ngươi thảnh thơi giải quyết nội bộ vũ trụ Quan Huyên rồi phát triển sức mạnh tín ngưỡng của mình thành nhạt hơn. Đúng không?"
Diệp Quân vẫn trơ ra: “Không hiểu gì cả”. "Má nói"
Chủ nhân bút Đại Đạo quắc mắt trừng hắn: “Giờ phút này còn giả đò thì có ý nghĩa gì”.
Hắn nhún vai: “Đại ca à, ta thật sự không hiểu mà. Ông và Toại cô nương lợi hại rồi, ta cũng đầu hàng rồi, bỏ qua cho ta được không? Cứ dí ta thế này không thấy quá đáng à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi có biết cô ta mang thai con của ngươi?"
Diệp Quân: “Ờ”.
Chủ nhân bút Đại Đạo quát: “Thái độ gì thế?"
Diệp Quân: “Ai cũng nói ta là thằng lang chạ, thêm một cô vợ thì đã làm sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo trân trối câm nín.
Diệp Quân trưng ra mặt ngây thơ.
Chủ nhân bút Đại Đạo đành giơ ngón cái với hẳn: “Ta trước giờ cứ tưởng ngươi chỉ được cái thông minh vặt, hóa ra là thăng chó nhà ngươi kế thừa được từ mẹ lẫn cha. Được, hay lắm!"
Ánh mắt ông ta trở nên phẫn hận như có thể giết người.
Diệp Quân vẫn không thay đổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!