Diệp Quân nhìn y, không nói lời nào.
Khuyết Chiến nghiêm túc nói: “Cô cô ngươi rất mạnh, đi theo ngươi, có tiền đồ hơn”
Đây là lời thật lòng. Chuyện xảy ra ở thần điện chủ chung, ông ta đã thấy hết toàn bộ, người phụ nữ váy trắng kia có thực lực rất đáng sợ,
ông ta chưa từng thấy ai mạnh như vậy.
Thật sự còn mạnh hơn so với thiên thần trong truyền thuyết!
Không có cách nào, trong ký ức có phần mơ hồ của ông †a, thiên thần chính là cường giả mạnh nhất.
Dĩ nhiên, còn có nguyên nhân khác, chính là ông ta có thiện cảm với Diệp Quân.
Tám phần là thực tế, hai phần là vì cảm xúc cá nhân.
Về vấn đề này, ông ta không thèm giấu giếm.
Với ông ta mà nói, thực tế cũng tốt, cảm xúc cá nhân cũng tốt, cũng chả quan trọng, điều quan trọng là, một khi đã lựa chọn thành tâm cống hiến sức lực, thì sẽ phải thành tâm cống hiến sức lực đến cùng.
Diệp Quân cười nói: “Vậy thì ông đi theo ta đi!”
Khuyết Chiến hành lễ thật sâu: “Ta nên gọi ngươi là gì?” Diệp Quân nói: “Vậy thì gọi là Diệp lão đệ đi”
Khuyết Chiến lắc đầu: “Không phù hợp.”
Diệp Quân cười nói: "Ta cảm thấy khá tốt."
Khuyết Chiến cũng không bảo thủ, gật đầu.
Diệp Quân nói: “Ta đại diện cho thư viện Quan Huyên hoan nghênh huynh gia nhập.”
Khuyết Chiến nói: “Ta vô cùng vinh hạnh.”
Diệp Quân cười lớn, hắn đương nhiên rất vui mừng vì Khuyết Chiến gia nhập, hiện nay trong vũ trụ, không ai có thể đánh bại Khuyết Chiến trước mặt hắn, thậm chí là trước đây, có thể dễ dàng đánh bại Khuyết Chiến, sợ răng cũng chỉ có chủ nhân bút Đại Đạo và Toại Cổ Kim luôn ẩn giấu thực lực.
Diệp Quân tựa hồ nghĩ đến cái gì, hắn xoay người, duõi tay phải nhẹ nhàng lau thử, Quang_m trường hà hiện ra trước mặt hẳn.
Tay phải hän nhẹ nhàng khều thử, theo động tác này, Quang m trường hà bắt đầu thụt về sau, sau đó cảnh tượng ngày xưa hiện ra.
Rất nhanh, bên trong Quang_m trường hà hắn nhìn thấy hẳn và Nhất Niệm đang giao chiến, đương nhiên, khi đó cô ta là Phạn Chiêu Đế.
Khi nhìn thấy kiếm của mình xuyên qua cơ thể Nhất Niệm, †ầm mắt hẳn đột nhiên mơ hồ, hắn biết, trái tim của Nhất Niệm lúc đó vô cùng đau đớn. Hắn run run nhìn tiếp, rất nhanh, hắn đã nhìn thấy Nhất Niệm và cô cô váy trắng, Nhất Niệm và cô cô đang nói gì đó.
Nhưng vào lúc này, Thiên Mệnh váy trắng đột nhiên ngầng đầu, nhìn về phía hẳn.
Nhìn thấy cảnh này, Khuyết Chiến đứng bên cạnh Diệp Quân mí mắt giật giật.
Còn có thể như vậy ư?
Thiên Mệnh váy trắng nhìn hắn, đột nhiên mở miệng: “Đối xử tốt với cô ấy”
Đối xử tốt với cô ấy! Tuế Nguyệt trường hà hơi ngừng, sao đó trở nên hư ảo.
Thiên Mệnh váy trắng ở trong thời gian, không có ai có thể nhớ được, trừ khi được bà ấy chấp nhận.
Diệp Quân không nhìn nữa, cười lên. Hóa ra, ngay từ đầu cô cô váy trắng đã giúp hắn...
Lúc này, hắn đã hiểu ra mọi chuyện.
Diệp Quân khế nói: Cô cô, ván này, cháu có thể tự làm được.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi, hắn dẫn theo Khuyết Chiến đến thư viện Quan Huyên.
Sau nhiều năm phát triển trong Tiểu Tháp, hôm nay, chế độ của thư viện Quan Huyên đang dần được hoàn thiện, sức mạnh tín ngưỡng của hắn, đã bắt đầu xuất hiện màu tím nhạt.
Nội các lâm thời.
Mục Khoản đang dẫn mọi người xử lý công việc, bởi vì lúc Toại Cổ Kim rời đi, đã dẫn theo đám người Linh đi rồi, chủ sự tạm thời của nội các là cô ta.
Thấy Diệp Quân đến, Mục Khoản và mọi người vội vàng thi lễ.
Diệp Quân đi tới bàn chính ngồi xuống, sau đó nói: “Mọi người ngồi đi”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!