Trong đại điện, đôi mắt của các thương nhân đều đã đỏ ngầu, đối với họ hiện tại đã không còn đường lui, giết chết thiếu niên trước mặt là con đường duy nhất để sống sót.
Phẫn nộ có thể khiến con người mất trí!
Mà trong lúc mọi người lao về phía Diệp Quân, thi Trâu Tần ở trên đài cao liền lặng lẽ rút lui, bởi vì gã phát hiện chuyện này căn bản không đơn giản như vậy, thiếu niên ở trước mặt bình tĩnh ung dung như vậy, nhất định có vấn đề, để cho an
toàn, gã quyết định chuồn trước.
Hơn nữa, trực giác mách bảo gã rằng, nếu không rời đi thì sẽ xảy ra chuyện lớn, loại cảm giác bất an này trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Đương nhiên, quan trọng nhất là ở bên trên có người yêu cầu gã nhanh chóng rời đi, tuy rằng không nói rõ nguyên nhân, nhưng có thể khẳng định rằng, chuyện lần này tuyệt đối không hề đơn giản.
Chuồn là thượng sách!
Giữ được rừng xanh, sợ gì không có củi đốt!
Tuy nhiên, vào lúc này, khuôn mặt của Diệp Quân đã khôi phục bình thường.
Sắc mặt của những cường giả xông về phía Diệp Quân liên tục thay đổi một cách nhanh chóng, bọn họ dừng tại chỗ, cả đám đứng chết trân như tượng đất ở trong miếu hoang vậy.
Lúc này, toàn bộ đại điện yên tĩnh như chết, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Viện trưởng?
Các thương nhân hai mắt mở to, tất cả đều hóa đá ở tại chỗ.
Giờ phút này, không khí như đông cứng lại.
Mà Trâu Tân vốn dĩ đang muốn chạy trốn cũng cứng đờ tại chỗ, sắc mặt gã tái nhợt nhìn Diệp Quân, run cầm cập nói: “Này.... sao có thể như vậy...”
Nói xong, nỗi sợ hãi bỗng chốc dâng lên ở trong lòng trong nháy mắt đánh úp khắp toàn thân gã, dưới sự hoảng sợ tột cùng đó gã đột nhiên nảy ra ý tưởng, tức giận chỉ vào Diệp Quân, cuồng loạn gào lên: “Giết hắn, hắn là kẻ giả mạo, hắn dám giả mạo viện trưởng, tội này nên tru di cửu tộc”.
Giả mạo viện trưởng?
Những cường giả đã dừng lại ngơ ngác nhìn nhau.
Mà lúc này, gần trăm người đột nhiên xông vào từ đằng xa cửa, đứng đầu chính là Mục Khoản, phía sau cô ta đều là thành viên nội các tạm thời.
Nhìn thấy những người này, máu trên khuôn mặt của mọi người ở trong đại điện giống như bị hút cạn vậy, ai nấy đều tái nhợt như tờ giấy.
Lúc này, tia may mắn cuối cùng trong lòng bọn họ đều đã biến mất, một số người ý chí yếu đã ngã quy xuống đất bất tỉnh.
Mục Khoản dẫn mọi người đến trước mặt Diệp Quân, đều tăm tắp quỳ xuống. Diệp Quân lại im lặng.
Sự im lặng của hắn khiến trái tim của mọi người như bị một ngọn núi lớn đè xuống, khiến bọn họ không thể hô hấp.
Sau một hồi lâu, Diệp Quân đột nhiên nhìn về phía thủ lĩnh Mục Khoản, nói: “Đứng lên đi”.
Mục Khoản chậm rãi đứng dậy, sắc mặt cô ta lạnh lùng, lửa giận trong cơ thể đã giống như núi lửa sắp phun trào, nhưng bởi vì Diệp Quân vẫn còn ở đây nên cô †a mới cố kiềm nén lửa giận.
Sau khi biết chuyện xảy ra ở đây, cô ta tức đến phát điên.
Mưu phản?
Cô ta biết rằng ở trong vũ trụ Quan Huyên có rất nhiều thế lực bởi vì lợi ích của bản thân mà lén lút núp trong tối chống lại thư viện, nhưng cô ta không ngờ rằng những tên nhóc này thực sự đã phát triển thành mưu phản.
Điều này thực sự khiến cô ta tức bật cười.
Một lũ ngu dốt vô tri!
Mục Khoản bỗng nhiên nói: “Đây là vấn đề của ta”.
Lúc này, cố gắng thanh minh cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, với tư cách là các lão chủ tịch lâm thời của nội các, cô ta khó thoát khỏi trách nhiệm.
Diệp Quân nói: “Tạm thời không nói đến vấn đề này”. Nói xong hắn nhìn Trâu Tần từ xa, lúc này hai chân Trâu Tần đã run lên.
Trong đại điện càng ngày càng nhiều thương nhân xụi lơ ngã xuống đất, hưng phấn cùng dũng khí trước đó giờ phút này đã biến mất không không còn dấu vết, thay vào đó là hoảng sợ vô tận.
Diệp Quân bỗng nhiên mở lòng bàn tay ra, trong tay hắn xuất hiện một quả cầu pha lê, hắn gõ nhẹ vào quả cầu pha lê đó, tiếp đó phóng ra một màn ánh sáng, chiếu ra tất cả những chuyện xảy ra trong đại điện trước đó.
Khi nghe thấy Trâu Tân nói ra những lời vô lễ với với Diệp Quân, vẻ mặt của Mục Khoản và những các lão ở phía sau cô ta đột nhiên trở nên vô cùng khó nhìn, mà khi nghe thấy Trâu Tần còn huyên thuyên mơ mộng hão huyền muốn kiểm soát nội các và vũ trụ Quan Huyên, mọi người đều quay đầu nhìn chằm chằm vào Trâu Tần, sát ý ở trong mắt giống như thực chất vậy.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Nguyên Trấn”.
Vừa dứt lời, một ông lão. từ đằng sau run rẩy bước ra, ông ta chậm rãi quỳ xuống: “Viện trưởng...”
Diệp Quân nhìn Nguyên Trấn: “Nguyên gia lợi lại quá nhỉ!”
Nguyên Trấn vội vàng khấu đầu, run rẩy nói: “Viện trưởng, là do ta quản lý không nghiêm...”
Diệp Quân không cho ông ta cơ hội mở miệng, mà quay đầu nhìn Mục Khoản, “Những người trong Nguyên gia tham gia vào việc này đã điều tra rõ ràng chưa?”
Mục Khoản gật đầu: “Đều đã điều tra rõ ràng”.
Nói xong, cô ta muốn nói cái gì đó nhưng lại do dự.
Diệp Quân nói: “Nói”.
Mục Khoản trầm giọng nói: “Lúc đó mấy đại Tiên Tông và Đế Tộc đều tham gia vào, có một số không dính líu quá nhiều, chỉ có người phía dưới tham gia, có một số đảm nhận trách nhiệm vô cùng quan trọng, chẳng hạn như Thần Tông, lần này kẻ mật báo cho gã chính là Nguyên Lăng của Nguyên tộc và Lê Ách của Thần Tông, hai người này đều là thành viên tạm thời của nội các...”
Nói xong, cô ta vung tay, lúc này hai người bị áp giải lên phía trước.
Diệp Quân cười nói: “Khó trách hắn dám kiêu ngạo như vậy”.
Mục Khoản thấp giọng nói: "Người liên quan còn có...”
Diệp Quân trực tiếp ngắt lời: “Phàm là những người có liên quan đều sẽ bị lột da, cơ thể và linh hồn treo trước cổng thành, dùng dương hoả thiêu đốt, trong vòng trăm năm không được chết”.
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người có mặt tại hội trường đều ngạc nhiên.
Mục Khoản cũng bị chấn động.
“Không, không!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!