Mọi người nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Phàm là người có liên quan...”
Vừa nói hắn vừa liếc nhìn những thương nhân đang quỳ gối trên đại điện.
Hắn vừa nhìn thoáng qua, rất nhiều thương nhân vẫn còn đang ôm ấp chút hy vọng mong manh đột nhiên bị dọa đến mức ngất đi.
Một số người mặc đồ đen lại xuất hiện bọn họ xông vào những thương nhân đó.
Diệp Quân lại nói tiếp: “Toàn bộ ghi chép lại, gia nghiệp và sản nghiệp của bọn họ đều sung vào công quỹ”.
Chẳng mấy chốc, tất cả thương nhân đều bị kéo xuống như chó chết.
Diệp Quân nhìn Nguyên Trấn và Thần Ung - tông chủ Thần Tông vừa mới vội vàng đi đến ở trước mặt.
Hai người quỳ trên mặt đất, không dám lên tiếng.
Diệp Quân nhìn chằm chằm hai người, “Trâu Tần kia còn không phải là Thánh Giả, ta không tin gã có năng lực to lớn đến như vậy, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng để thú nhận”.
Hai người vẫn không nói gì.
Diệp Quân bỗng nhiên mở rộng lòng bàn tay, một luồng sức mạnh thần bí trực tiếp bao trùm lấy hai người, trong nháy mắt, ký ức của bọn họ đều bị hắn cưỡng chế đọc được.
Một lát sau, Diệp Quân thu tay lại, Sắc mặt của Nguyên Trấn đó tái nhợt nói: “Viện trưởng, ta...”
Diệp Quân lắc đầu: “Muộn rồi”.
Vừa nói hắn vừa chỉ tay vào một điểm, trước mặt xuất hiện một mảnh vải, hắn lấy bút thủ công bắt đầu viết, một lúc sau, trên đó xuất hiện hàng trăm cái tên.
Diệp Quân nói: “Phàm là những người có tên trong danh sách này, lập tức lăng trì”.
Một người mặc đồ đen xuất hiện trước mặt hắn, người mặc đồ đen cung kính hành lễ sau đó trực tiếp nhận lấy danh sách đó.
Nguyên Trấn đột nhiên nói: “Viện trưởng, Nguyên tộc của ta đã đi theo người ngay từ đầu, không có công lao cũng có khổ lao, bây giờ viện trưởng muốn qua cầu rút ván hay sao?”
Ông ta biết lúc này không tranh thủ một lần chỉ sợ thực sự sẽ phải chết, cho nên ông ta không còn sợ hãi nữa.
“Hỗn xược!”
Mục Khoản đột nhiên nói: “Nguyên Trấn, cái gì gọi là không có công lao cũng có khổ lao? Lúc trước ở Thập Hoang, lúc chưa gặp được viện trưởng, Nguyên Trấn ngươi có cái gì? Ngay cả cái danh Đại Đế cũng không có, mà bây giờ thì sao? Nguyên Trấn ngươi có sáu Đại Đế, không có viện trưởng, chẳng lẽ còn Nguyên gia có thể tự mình bồi dưỡng ra Đại Đế hay sao?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không cần giải thích với ông ta nhiều như vậy”. Người mặc đồ đen lập tức kéo hai người xuống.
Nguyên Trấn đột nhiên cười dữ tợn: “Mục Khoản, Mục gia ngươi sớm muộn cũng sẽ có ngày này, ngươi chờ mà xem! Ngươi chờ mà xem!”
'Thần Ung bỗng nhiên nói: “Viện trưởng, ta biết ta có tội đáng chết, nhưng có một điều, ta không nói sẽ không yên”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!