Đạo Nhân đột nhiên vỗ tay cười nói: “Nếu Diệp Quân kia đồng ý bị lôi kéo, vậy khi hắn gia nhập vào dòng họ ta, thì chính là con chó của dòng họ ta. Muốn nắm được thóp của hắn thực sự quá đơn giản. Thiếu chủ, người suy nghĩ thử xem, Diệp Quân kia trở thành thuộc hạ của người, vậy ai sẽ là người mất mặt? Tất nhiên là Thánh Vương Điện bọn họ, đến lúc đó, tất cả người ở Thánh Vương Điện đều sẽ cảm thấy nhục nhã hổ thẹn, sau đó nảy sinh oán khí với Điện chủ của bọn họ...”
Đạo Tàng Thiên bình tĩnh nói: “Nếu hắn không đồng ý thì sao?”
Đạo Thiên cười đáp: “Vậy thì càng tốt, chúng ta tìm bừa một cái cớ, để hắn và người của chúng ta xảy ra mâu thuẫn, đến lúc đó, chúng ta làm lớn chuyện này lên, khiến cho danh tiếng của hắn ở Vũ Trụ Chủ bị hủy hoại, cộng thêm việc hắn tu là Đạo Trật Tự, mà còn là trật tự chúng sinh bình đẳng... Lúc đó, chúng ta chỉ cần hơi thao túng một chút thì hắn sẽ trở thành mục tiêu mà người người đuổi đánh ở Vũ Trụ Chủ. Hơn nữa, chúng ta hoàn toàn không cần phải ra tay, chỉ cần âm thầm thao túng là được.”
Ông lão mặc nho bào đột nhiên nói: “Nhưng nếu như vậy thì có phải đã cho hắn thời gian để phát triển rồi không? Theo những gì ta biết thì người này có thiên phú không hề kém.”
Tùy Vô Hàn ở một bên đột nhiên cười nói: “Không đâu, cho dù cho thời gian một trăm năm, thì hắn có thể phát triển được đến trình độ nào chứ? Ngược lại, nếu bây giờ chúng ta dốc toàn lực truy sát hắn, thì mới thực sự khiến người ta chê
cười, nói dòng họ ta sợ hắn.”
Đạo Nhân gật đầu: “Vô Hàn nói rất đúng, cho hắn thêm chút thời gian thì có hề gì? Cách mà Vô Hàn đề cập đến rất ổn thỏa.”
Ông lão mặc nho bào do dự một lát rồi gật đầu, cho thêm một chút thời gian, quả thực không có vấn đề gì.
Thấy tất cả mọi người đều gật đầu, Đạo Tàng Thiên đột nhiên nói: “Vậy chuyện này cứ làm theo lời Vô Hàn đi. Vô Hàn, chuyện này giao cho ngươi toàn quyền xử lí.”
Tùy Vô Hàn đứng dậy, sau đó cung kính hành lễ: “Thiếu chủ, muốn làm chuyện này thì cần có một số quyền hành và tài vật...” Đạo Tàng Thiên nói: “Cần gì ngươi cứ đến đạo kho lấy.”
Tùy Vô Hàn cung kính hành lễ: “Thuộc hạ nhất định sẽ xử lý việc này thỏa đáng.”
Đạo Tàng Thiên nói: “Tan họp.” Dứt lời, y đứng dậy rời đi.
Mọi người cũng rời đi theo.
Phạn Thiên Quốc.
Trong một gian lầu các, tòa lầu các này thực sự to lớn vô cùng, xung quanh cao gần nghìn trượng, vách tường xung quanh đều là tủ sách, chất đầy cổ tịch.
Chính giữa gian lầu các có một người đàn ông trung niên đang ngồi trước một chiếc bàn dài, trong tay ông ta cầm một quyển cổ tịch, đọc đến mức xuất thần.
Lúc này, một người đàn ông đột nhiên đi vào.
Người đàn ông đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, cung kính hành lễ: “Sư phụ.”
Người đàn ông trung niên đặt quyển cổ tịch xuống, khẽ cười nói: “Huyền Nho, bàn cờ mà vị Thánh cô nương kia bày bố, con có hứng thú chơi với cô ta một chút không?”
Huyền Nho đáp: “Sớm đã muốn vậy rồi.”
Người đàn ông trung niên nói: “Vậy sư phụ hỏi con, mục đích mà cô ta bày bố bàn cờ này là gì?”
Huyền Nho đáp: “Không biết.” Người đàn ông trung niên nhất thời bật cười: “Tên nhóc này.”
Huyền Nho lại nói: “Cho dù mục đích của cô ta là gì, nhưng nhất định có liên quan đến người đàn ông ở bên dưới.”
Người đàn ông trung niên đưa quyển cổ tịch ở trong tay cho Huyền Nho: “Đây là trật tự Quan Huyên Pháp của người đàn ông đó, con xem thử đi.”
Huyền Nho nhận lấy quyển cổ tịch, gã nhìn lướt qua, thần thức hấp thụ toàn bộ nội dung trong đó, một lát sau, gã nói: “Người đàn ông đó sắp làm cách mạng rồi”
Người đàn ông trung niên khẽ cười nói: “Vậy theo như con thấy thì nên làm thế nào?”
Huyền Nho đáp: “Tất cả mọi thứ mà Thánh Cổ Kim làm chỉ là hy vọng chúng †a nhắm vào người đàn ông đó, hiển nhiên người đàn ông đó không hề đơn giản.”
Người đàn ông trung niên không nói gì.
Huyền Nho có phần nghỉ ngờ.
Người đàn ông trung niên nhìn Quan Huyên Pháp ở trong tay, khế cười nói: “Quan Huyên Pháp này có phần thú vị, nếu thiếu niên đó tới Vũ Trụ Chủ này để thiết lập trật tự, vậy mục đích cuối cùng nhất định là thu phục các thế lực của chúng ta ở dưới trướng của hắn, Thánh Cổ Kim để lộ Đạo Trật Tự của hắn ra ngoài...”
Dứt lời, ông ta nhìn Huyền Nho: “Con nói xem, mục đích của cô ta là gì?”
Huyền Nho đáp: “Rất đơn giản, cô ta muốn chúng ta giết người đàn ông đó, cô †a đang muốn mượn đao giết người.”
Người đàn ông trung niên cười không đáp.
Huyền Nho khế nhăn mày: “Ý của sư phụ là, cô ta vẫn còn có mục đích khác sao?”
Người đàn ông trung niên không trả lời câu hỏi này, mà tiếp tục hỏi: “Nếu để con xử lý chuyện này, thì con sẽ xử lí như thế nào?”
Huyền Nho đáp: “Cô ta muốn mượn đao giết người, vậy thì chúng ta sẽ không làm theo ý của cô ta. Không chỉ không, chúng ta còn chiêu mộ người đàn ông này, phải cho người đàn ông đó sự cám dỗ mà hắn không thể từ chối, sau đó khiến hắn làm việc cho chúng ta, từ địch thành bạn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!