Bên trong chiếc nhẫn thế mà lại là ba món thần khí cảnh giới Văn Minh Tổ.
Một thanh kiếm, kiếm dài ba thước, rộng hai ngón tay, thân màu trắng tuyết.
Một bộ áo giáp, cả bộ áo giáp được làm từ vảy của một con yêu thú không rõ danh tính, toát ra ánh sáng nhạt, dày và rắn chắc, nhìn thoáng qua có thể biết là một vật vô cùng siêu phàm.
Một dấu ấn, chỉ lớn bằng bàn tay, bề ngoài khắc một yêu thú kỳ lạ, dưới đáy khắc bốn chữ lớn.
Ba thần vật đều là cảnh giới Văn Minh Tổ. Đây đã không phải là danh tác mà là danh tác siêu cấp. Sắc mặt Tùy Vô Hàn trở nên cực kỳ khó coi.
Diệp Quân nhìn Tùy Vô Hàn, sau đó quay sang nhìn Huyền Nho, mỉm cười nói: “Nho huynh, các huynh làm ta cảm thấy sợ khi được trọng dụng đấy”.
Huyền Nho nói: “Diệp huynh, Phạn Thiên Quốc ta thật lòng hy vọng huynh có thể gia nhập vào bọn ta”.
Diệp Quân nói: “Tại sao?” Huyền Nho nghiêm túc nói: “Diệp huynh là một thiên tài”.
Diệp Quân bật cười, hắn không nói gì thêm, nhận lấy hai chiếc nhãn Huyền Nho đưa cho trước mặt: “Ta sẵn sàng gia nhập vào Phạn Thiên Quốc”.
Huyền Nho cũng nở nụ cười: “Chào mừng”. Nói rồi gã vung tay lên, một tia sáng màu vàng bỗng che phủ bầu trời. Huyền Nho nói: “Diệp huynh, mời”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn Cựu Thần bên cạnh: “Cựu Thần huynh, có muốn đi với ta không?”
Cựu Thần cười nói: “Ta không được, ta thích tự do hơn”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó lấy một linh mạch tổ ra đưa cho Cựu Thần: “Đừng từ chối, chút tấm lòng của ta”.
Cựu Thần lại lắc đầu: “Ta vẫn chưa trả được đại ơn cho đệ, sao có thể lấy thêm ơn huệ của đệ được?”
Diệp Quân còn muốn nói thêm gì đó nhưng Cựu Thần bỗng truyền âm bằng huyền khí cho hắn: “Diệp đệ đừng lo lắng cho ta, ta cũng có cơ duyên và vận may của mình, hai thế lực này không dễ đối phó, đệ nhất định phải cẩn thận, sau này nếu đệ cần bất cứ điều gì, ta sẽ đích thân đến”.
Vừa dứt lời, y đã biến mất ở tận cuối chân trời đằng xa.
Diệp Quân nhìn tận cuối chân trời, sau đó quay đầu nhìn Huyền Nho: “Chúng ta đi thôi”.
Huyền Nho gật đầu: “Ừ”.
Cứ thế Diệp Quân và Huyền Nho bước lên Đại Đạo ánh sáng vàng đó, vừa bước lên ba người bỗng chốc biến mất, Đại Đạo ánh sáng vàng cũng biến mất từng chút.
Tùy Vô Hàn nhìn tận cuối chân trời, ý tứ sâu xa nói: “Đây là người mà ngươi chọn sao?”
Diệp Quân vô cùng kinh ngạc nhìn trận chiến trên Đại Đạo ánh sáng vàng, vì hắn không sử dụng bất kỳ sức mạnh nào, nhưng bản thân hắn quả thật đang di chuyển với tốc độ cao, tốc độ của hắn không thua kém gì ngự kiếm bình thường.
Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt Diệp Quân, Huyền Nho cười nói: “Diệp huynh không biết đấy thôi, đây là trận pháp dịch chuyển thời gian, đây là trận pháp dịch chuyển nhanh nhất trong vũ trụ chính, có thể đến hàng vạn tinh vực chỉ trong thoáng chốc”.
Diệp Quân nói: “Vậy chúng ta đã đi xuyên qua lâu như vậy...”
Huyền Nho mỉm cười nói: “Nơi này rất lớn, rất lớn”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, thần thức bao phủ xung quanh, thế nhưng lại vô tận, không có điểm cuối.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên. Vũ Trụ Chủ này lớn hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Diệp Quân nói: “Nho huynh, các huynh không thể vào hải vực sinh mệnh bất cứ lúc nào à?”
Huyền Nho lắc đầu: “Không được, trừ khi có “Kinh Phá Bích”, cho dù có “Kinh Phá Bích” thì cũng phải trả giá nhất định mới có thể vào được”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”. Huyền Nho nhìn Diệp Quân: “Diệp huynh tu luyện Đạo Trật Tự à?” Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!