Vô Biên Chủ cầm một chai rượu, chậm rãi rảo bước trên phố thị phồn hoa, thi thoảng bật cười rồi nốc một hớp rượu lớn.
Hùng tâm tráng chí à?
Ông ta không có thứ đó.
Cho dù có muốn thừa nhận hay không, ông ta cũng đã xa rời thời đại này rồi. Hay nói cách khác, đây không còn là thời đại của ông ta nữa.
Dưỡng lão ư?
Chỉ là hành động bất đắc dĩ khi không còn biết nên làm gì nữa thôi. Vô Biên Chủ nở nụ cười tự giễu.
Ông ta lại uống ực một hơi, cũng không dùng tu vi để áp chế hơi men, ngược lại còn thấy thích cảm giác ngà ngà say này.
Để cho đầu óc mơ hồ, không còn nghĩ đến gì nữa.
Đang thơ thẩn bước đi, ông ta bỗng dưng khựng lại, trợn to mắt nhìn một quầy thịt nướng ở bên đường - nơi có một người đàn ông áo trắng đang ngồi.
"Diệp Huyên?!"
Vô Biên Chủ cứ tưởng mình say rượu hoa mắt, vội vàng đưa tay lên dụi, nào ngờ nhìn lại vẫn thấy người kia ở đó.
Ông ta bèn dùng huyền khí xua tan men rượu, vẫn thấy người kia. Mà đối phương chỉ quay lại cười nói: “Đến làm vài ly nào”. Thật sự là Diệp Huyên!
Vô Biên Chủ bèn xách vò rượu đến ngồi xuống đối diện, cười ha hả: “Diệp vô sỉ! Sao hôm nay lại rảnh tới đây?"
Diệp Huyên cầm một xâu thịt dê nướng lên, cắn một miếng rồi đáp: “Đến gặp huynh”.
Vô Biên Chủ: “Gặp ta làm gì?"
Diệp Huyên thở dài: “Vô Biên huynh à, từ khi nào mà chúng ta lại xa cách như thế?"
Vô Biên Chủ không đáp.
Diệp Huyên rót cho mình một ly: “Huynh cũng tận mắt nhìn thấy năm ấy ta từng bước đi lên như thế nào”.
Vô Biên Chủ liếc sang: “Thoát ra là tốt rồi, không phải sao?" Diệp Huyên lắc đầu: “Đâu có đơn giản thế”. Vô Biên Chủ nhíu mày: “Thế nào?”
Diệp Huyên dựa vào lưng ghế: “Huynh cũng biết chuyện thằng con ta, hơn nữa..."
Vô Biên Chủ: “Chủ nhân bút Đại Đạo?"
Diệp Huyên gật đầu: “Có liên quan đến ông ta”. Vô Biên Chủ: “Giết thì sao?"
Diệp Huyên cười: “Huynh cũng biết mà”.
Vô Biên Chủ sa sầm mặt: “Quả thật hệt như ta đã đoán. Vậy ý đồ thật của ông ta là gì, ngươi có biết không?"
Diệp Huyên: “Chỉ một chút”.
Ông ấy uống hết ly rượu, hạ giọng nói: “Ông ta đang ấp ủ một âm ưu lớn, nếu thành công thì ông ta thật sự không cần phải kiêng nể gì nữa”.
Vô Biên Chủ thở dài: “Không chung sống hòa bình được à?"
Diệp Huyên cười: “Vì sao cửu long không chọn hòa bình mà lại quyết tâm tranh giành đế vị?"
Vô Biên Chủ lộ vẻ phức tạp. Cửu long vì sao lại tranh giành, vì sao lại không chịu hòa giải?
Người thường sẽ cho rằng sinh ra đã là Vương gia hưởng mọi vinh hoa phú quý, hà cớ gì phải đi tranh ngai vàng?
Những người nghĩ như vậy, thực chất chưa từng hưởng thụ đãi ngộ đó.
Các Hoàng tử đó sinh ra trong dòng dõi Hoàng gia, từ thuở lọt lòng đã có được cuộc đời sung túc. Đối với họ, nếu trên đời này còn thứ gì thật sự hấp dẫn, đó chính là đế vị.
Ở vào vị trí của họ, chỉ cần có năng lực là sẽ tham gia tranh đấu.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng như vậy.
Diệp Huyên cầm đũa trở miếng đậu hũ trên vỉ nướng, cười nói: “Cái món này ngon thật sự, mỗi lần về đây ta đều phải gọi nó, huynh thử xem”.
Vô Biên Chủ: “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!