Thật ra nền văn minh vũ trụ Quan Huyên vẫn không thể so sánh với Vũ Trụ Chủ ở bên ngoài, khoảng cách giữa hai nền văn minh vẫn rất lớn, thế nên hắn quyết định để những người này ra ngoài học hỏi thế giới.
Thiếu niên đưa ra câu hỏi đó bật cười sau khi nhận được câu trả lời của Diệp Quân: “Ta không còn câu hỏi nào khác nữa”.
Nói rồi cậu ta vội quay về chỗ của mình.
Diệp Quân khẽ cười, hắn xòe tay ra, trong tay lại có thêm một quả cầu, quả cầu bay về phía bên phải.
Quả bóng rơi vào tay một cô gái, cô gái này mặc bộ váy dài màu xanh, tay cầm một thanh kiếm, vốn dĩ nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng khi nhận được quả cầu, gương mặt cô ta hiện lên một tia hưng phấn.
Chẳng mấy chốc cô ta được một luồng sức mạnh êm ái nâng lên.
Diệp Quân cười nói: “Có gì muốn hỏi không?”
Cô gái vội gật đầu: “Có”.
Diệp Quân nhìn cô ta, mỉm cười đợi cô ta hỏi.
Cô gái nhanh chóng bình tĩnh lại, cô ta nhìn Diệp Quân: “Viện trưởng, rốt cuộc ngươi mạnh đến mức nào?”
Thực lực mạnh thế nào!
Cô ta vừa nói thế, mọi người đều nhìn về phía Diệp Quân, ngay cả mấy người Mục Khoản và Cố Trần, ánh mắt họ hiện lên vẻ tò mò.
Thực lực của Diệp Quân là một câu đố với bọn họ.
Vì trong vũ trụ Quan Huyên, gần như chưa có ai nhìn thấy Diệp Quân ra tay, thế nên họ không biết rốt cuộc Diệp Quân mạnh thế nào.
Nghe cô gái nói thế, Diệp Quân bật cười: “Vấn đề này quả thật khá khó trả lời”. Cô gái hỏi: “Tại sao?” Diệp Quân nói: “Vì không có vật đối chiếu”.
Cô gái sửng sốt, sau đó hiểu ra ý của hắn, vũ trụ Quan Huyên đã không có ai có thể đấu lại hắn.
Lúc này Diệp Quân lại nói: “Các ngươi nghĩ ai trong thư viện là người mạnh nhất?”
“Chủ tịch Khuyết Chiến”.
Mọi người ở bên dưới đồng thanh đáp.
Khuyết Chiến!
Từ sau khi ông ta đi theo Diệp Quân, ông ta vẫn luôn tu luyện trong Tiểu Tháp, dĩ nhiên Diệp Quân sẽ không lãng phí tài năng như vậy, hắn phong cho Khuyết
Chiến làm chủ tịch Võ Viện, chuyên chịu trách nhiệm hướng dẫn võ đạo cho các học sinh trong Võ Viện.
Thật ra làm vậy thì hơi không biết trọng dụng nhân tài, dù sao ở bên ngoài Khuyết Chiến cũng không hề yếu, thực lực của ông ta tương đương với cảnh giới Văn Minh Tổ, ít nhất là cấp năm đến cấp sáu đến cảnh giới Văn Minh Tổ, hơn nữa Khuyết Chiến vẫn chưa khôi phục hết ký ức, nếu đã khôi phục hoàn toàn thì thực lực còn mạnh hơn nữa.
Nhưng hết cách rồi, bây giờ vũ trụ Quan Huyên đang thiếu nhân tài, thế nên chỉ đành để Khuyết Chiến làm vậy trước.
Lúc này Khuyết Chiến xuất hiện.
Sau khi Khuyết Chiến xuất hiện, không ít người đều hô hoán gọi tên ông ta, vẫy tay với ông ta.
Là chủ tịch Võ Viện của thư viện Quan Huyên, ông ta rất nổi tiếng ở thư viện Quan Huyên, có không ít người hâm mộ.
Diệp Quân nhìn Khuyết Chiến, cười nói: “Chiến huynh, chúng ta tập chút nhé?” “Được!” Người nói không phải là Khuyết Chiến mà là các học sinh bên dưới.
Cũng không biết ai hét lên câu đầu tiên, chẳng mấy chốc mọi người đều hét lên: “Được”.
Khuyết Chiến gật đầu: “Được”.
Diệp Quân bật cười, hắn giơ tay lên, hắn và Khuyết Chiến đã đi vào thời không bí ẩn.
Mọi người vẫn có thể nhìn thấy họ, nhưng thật ra hai người đã ở rất xa mọi người.
Khuyết Chiến nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Nào, đến đây”.
Nói rồi ông ta đột nhiên tiến lên một bước, một tia sáng màu vàng bỗng nhiên lao lên trời từ dưới chân ông ta, ngay sau đó một ngọn giáo lao thẳng về phía Diệp Quân như sấm sét.
Mặc dù không ở cùng một thời không, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, các học sinh vẫn có thể cảm nhận được sự đáng sợ của đòn tấn công này, sắc mặt họ đều trở nên nghiêm túc, cảm thấy hơi căng thẳng.
Viện trưởng có thể đỡ được không?
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng giơ ngón tay chỉ về phía trước, một tia kiếm quang buộc Diệp Quân dừng lại tại chỗ, thoáng chốc khu vực cỗ hắn đứng sôi sục.
Khuyết Chiến lùi về sau, trong lúc đó tia sáng màu vàng tỏa ra xung quanh ông ta bắt đầu bị tiêu diệt từng chút.
Diệp Quân bỗng xòe tay phải ra: “Lên”. Vừa dứt lời, hàng ngàn vạn thanh kiếm khí bỗng xuất hiện phía sau hắn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!