Học viện Đế Quốc tuyển đạo sư, thấp nhất cũng là cảnh giới Văn Minh Tổi
Suy cho cùng, nơi này là nơi Phạm Thiên Quốc dùng để bồi dưỡng người ta, sao có thể để người tầm thường vào làm giáo viên được?
Mọi người để sân đấu lại cho Diệp Quân và Xích Tuyết.
Xích Tuyết mặc một bộ giáp, tay phải của cô ta cầm cây trường thương, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không phí lời tí nào, thân hình run lên, đâm lưỡi lê thẳng về phía Diệp Quân, nháy mắt khi lưỡi lê của cô ta đâm ra, trời đất bỗng trở nên hư ảo, sức mạnh của Pháp Tắc Đại Đạo mà đám Diệp Quân chưa bao giờ thấy nháy mắt đã bao phủ quanh người hắn, những Pháp Tắc Đại Đạo này như những chiếc dây thừng hóa chặt chỗ hắn lại, áp chế.
Khoảnh khắc này, hắn cảm thấy có triệu ngọn núi đè lên người mình.
Nháy mắt, cây trường thương kia đã đâm tới trước mặt hắn.
Diệp Quân không dùng kiếm Thanh Huyên, chỉ vừa suy nghĩ, một cây khí kiếm đã đột nhiên bay ra từ người hắn.
Ầm ầm!
Mọi người còn chưa phản ứng kịp, Xích Tuyết đã bị đánh bay đi, còn những sức mạnh thần bí bao phủ quanh người Diệp Quân đã biến mất không còn gì.
Đã bị khí kiếm của hắn đánh vỡ!
Một kiếm phá vạn pháp!
Xích Tuyết vừa dừng lại, chỉ thấy Diệp Quân giẫm lên một bước. Một bước là một kiếm!
Nơi xa, con ngươi của Xích Tuyết đột nhiên co rút lại, cô ta bỗng đặt thương ngang trước người.
Am!
Mảnh thương mang tan vỡ, Xích Tuyết bị đánh bay đi, lần này, lúc cô ta dừng lại, một thanh kiếm đã đâm vào giữa hai mày của cô ta.
Thanh kiếm này, im hơi lặng tiếng, Xích Tuyết hoàn toàn không thể chống đỡ được!
Thua sạch!
Trong sân, lặng ngắt như tời
Thế là thua rồi?
Những học sinh của học viện Đế Quốc không thể tin vào cảnh tượng trong
Bản thân Xích Tuyết thì mặt cũng đầy kinh ngạc, hiển nhiên, cô ta cũng không ngờ mình lại bị một kiếm của người đàn ông trước mắt đánh bại!
Chuyện này sao có thể?
Còn sau Diệp Quân, trên mặt những học sinh kia đều lộ vẻ hưng phấn, khoảnh khắc này, hình tượng của Diệp Quân trong lòng họ đúng là rất hùng vĩ, vô địch.
Đây là viện trưởng!
Viện trưởng vô địch!
Huyền Nho nhìn thật sâu vào Diệp Quân, thực lực của Diệp Quân cũng khiến gã hơi kinh ngạc, gã đã có dự cảm là Xích Tuyết không thắng được Diệp Quân, nhưng không ngờ xích Tuyết lại bị Diệp Quân đánh bại dễ như trở bàn tay.
Diệp Quân thu kiếm về, nhìn Xích Tuyết: “Nhường rồi.”
Sắc mặt Xích Tuyết hơi khó coi.
Còn sau người cô ta, những học sinh kia đều im lặng.
Khoảnh khắc này, bọn họ hoàn toàn thu vẻ coi thường lại.
Kiếm tu trước mắt này, có chút ghê gớm!
Diệp Quân quay đầu nhìn Huyền Nho, Huyền Nho cười nói: “Xích Tuyết, lần này Diệp huynh tới đây, là muốn dẫn học sinh của hắn đi tham quan học hỏi ở học viện Đế Quốc chúng ta, bên này cô có thể cử người dẫn bọn họ đi tham quan học viện Đế Quốc của chúng ta được không?”
Sau khi Xích Tuyết im lặng một lát, nói: “Chu Phó.”
Vừa dứt lời, một người đàn ông bước ra từ sau lưng cô ta.
Xích Tuyết nói: “Dẫn bọn họ đi dạo.”
Người đàn ông tên Chu Phó gật đầu: “Vâng.”
Huyền Nho nói: “Đợi đã.”
Nói rồi, gã lấy một tấm lệnh bài ra đưa cho Chu Trần: “Ngươi cầm tấm lệnh bài này, nếu còn xảy ra chuyện không vui gì, ngươi cứ lấy tấm lệnh bài này ra.”
Sắc mặt Xích Tuyết trầm xuống: “Huyền Nho, ngươi có ý gì?”
Lần này Huyền Nho không cho cô ta mặt mũi nữa: “Xích Tuyết, ta hi vọng cô hiểu, Diệp huynh là khách quý của điện Quốc Sư ta, lần này hắn dẫn học sinh tới, là để giao lưu hữu nghị, không phải là tới chịu tức giận, nếu còn xảy ra chuyện gì không vui, vậy ta chỉ có thể nói xin lỗi thôi.”
Nói tới đây, gã lắc đầu: “Thôi, nói với cô cũng không có ý nghĩa gì, Diệp huynh, huynh ở đây đợi một lát, ta đi gặp mấy người viện trưởng.”
Nói xong, gã không nhìn sắc mặt khó coi của Xích Tuyết, biến mất ở nơi xa. Ý nghĩ ban đầu của gã là để Xích Tuyết tự mình dẫn đội người đi, vì nếu Xích
Tuyết không tự mình dẫn đội, chắc chắn còn xảy ra loại chuyện không vui này, nhưng gã không ngờ, Xích Tuyết lại chẳng coi trọng, để một học sinh đi dẫn đội.
Gã không biết lai lịch của Diệp Quân, nhưng gã biết sư phụ của gã khủng bố thế nào, sư phụ của gã xem trọng và kiêng dè Diệp Quân như vậy, rất rõ ràng, Diệp Quân không phải người mà bọn họ có thể đắc tội, nếu vì một chuyện cỏn con này mà phát triển thành mâu thuẫn, thì thật sự quá không có giá trị với Phạn Thiên Quốc rồi.
Gã phải tự mình đi tìm viện trưởng của học viện Đế Quốc, hơn nữa, còn phải dùng danh nghĩa của sư phụ gã để đi!
Gã không quên lời của sư phụ, phải giúp Diệp Quân không tiếc giá nào.
Diệp Quân cũng hơi kinh ngạc, không ngờ, hắn quay đầu nhìn Chu Trần bên cạnh: “Lát nữa khi tham quan, nhìn cho kĩ, nhớ cho kĩ vào.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!