Phạn Thiên thấy hơi bị khó hiểu. Không tu cảnh giới đồng nghĩa với tu khác đạo với người thường, đã vậy một hai người thì thôi, đằng này cả nhà kéo nhau cùng làm?
Vô lý!
Nhưng lỡ là vậy thật thì sao?
Ông ta nhíu mày.
Sức mạnh của nhà họ Dương này có phần nằm ngoài dự đoán, nhưng càng đáng ngờ hơn là Vũ Trụ Chủ lại không biết đến sự tồn tại của các cường giả này ư?
Hay chẳng lẽ họ còn mạnh hơn cả Vũ Trụ Chủ?
Phạn Thiên liếc nhìn Diệp Quân rồi không dám nghĩ thêm nữa, bởi có nghĩ cũng đã thành vô dụng.
Thứ quyết định tất cả là nắm đấm.
Hôm nay không phải ngươi chết thì chính là ta chết!
Trận chiến giữa An Nam Tịnh và chú nhân bút đại đạo bên kia vẫn diễn ra vô cùng kịch liệt, với người trước nọc người sau ra đánh. Từng cú đấm và mũi
thương của bà ấy đã đạt đến giới hạn cao nhất khiến ai nấy đều nghẹt thở.
Đứng dưới võ đạo tuyệt đối này, người bình thường hẳn đã vỡ vụn từ lâu, nhưng chú nhân bút đại đạo vẫn còn cố gắng tránh né.
Đại đạo của ông ta nằm ngoài đại đạo thông thường, không giống với đại đạo của người khác, lại còn là thứ đại đạo cao cấp chưa ai nhìn thấy. Nhờ có nó mà ông ta mới đứng vững trước An Nam Tịnh.
Diệp Quân đanh mặt quan sát.
Hắn biết đây chỉ là một phân thân của chú nhân bút đại đạo, không ngờ đã lại có sức mạnh ngần này.
Mà còn không biết ông ta có bao nhiêu phân thân như vậy nữa. Giấu mình sâu thật! Đùng!
Bỗng có tiếng nổ đinh tai vang lên. Một vùng thời không sụp đổ. Chú nhân bút đại đạo bị đánh bay vào thời không kỳ lạ.
"Hư thời không!" Đạo Tiêu và những người phe đó kinh ngạc thốt lên. Sao chú nhân bút đại đạo lại vào đó làm gì?
Bọn họ nhìn về phía đại điện, thấy vùng thời không nơi đó giống Hư thời không như đúc.
Chẳng lẽ đây cũng là thứ do vị ký nhân kia tạo ra?
Diệp Quân nhíu mày rồi cảm nhận hai vùng thời không. Điểm khác biệt duy nhất là một cái nằm dưới, một cái nằm trên vô số thời không khác; giống như dưới đáy nước và trên mặt nước.
Hư thời không trước đại điện là trên mặt nước, có thể nhìn thấy và sử dụng, còn chỗ của chú nhân bút đại đạo là dưới đáy nước, chỉ có dùng sức mạnh đặc biệt phá vỡ ràng buộc xong mới nhìn thấy.
Diệp Quân nhìn đại điện.
Hư thời không tuy không phải do vị kỳ nhân kia tạo ra nhưng người đó lại có thể di dời nó từ 'đáy nước' lên để người khác tu luyện. Đây là một chuyện rất đáng
sợ, đã vậy còn có thể là do đối phương thấy tiện tay nên làm.
Bên kia, chú nhân bút đại đạo nhìn tay mình, thấy chi chít vết nứt do An Nam Tịnh tạo ra.
Ông ta nhíu mày, không ngờ đối phương lại có thể dùng võ đạo thuần túy áp chế đại đạo của mình.
Bao năm qua đúng là đã xem thường cô ta rồi.
An Nam Tịnh cũng bước vào thời không kia, đứng đối diện chú nhân bút đại đạo. Tay không cầm thương nhưng bà ấy vẫn là đại diện cao nhất của võ đạo.
Chú nhân bút đại đạo đanh mặt.
An Nam Tịnh tung ra cú đấm khiến Hư thời không sôi trào.
Đồng tử rụt lại, chú nhân bút đại đạo giang tay ra: “Tới đây!"
Uỳnh!
Hàng tỉ sức mạnh đại đạo ùa vào Hư thời không.
Ruỳnh!
Nó vỡ nát thành một vùng đen đặc.
Toàn bộ giới vực sôi sục lên, vô số khí tức hùng hậu ập đến gây khó thở. Khiến ai nấy đều hoảng sợ.
Họ vừa kháng cự lại vừa chăm chú quan sát vùng Hư thời không vỡ nát kia.
Bên nhóm Phạn Thiên sốt sắng, cho rằng thắng bại của hai người kia sẽ quyết định kết quả cuối cùng của trận chiến này.
Chỉ thấy có tia sáng trắng hiện lên trong đó, ngày càng nhiều, bên trong còn lấp lóe những thế giới kỳ lạ.
Không ai hiểu gì hết. Đó là gì vậy? Rồi chúng bỗng biến mất như chưa bao giờ tồn tại.
Hư thời không lại được một sức mạnh nào đó làm cho khôi phục.
Ai nấy ngu ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!