Sau khi Diệp Quân bóp nát quyển trục kia, cả người hắn trực tiếp bị đưa tới một đường hầm thời không đặc biệt.
Tốc độ cực nhanh! Hắn cũng không biết mình sẽ đi đâu... Tất nhiên hắn đã chuẩn bị tinh thần xong hết rồi.
Tiểu Tháp nói: “Lần này ngươi thực sự muốn chiến đấu tay đôi với chủ nhân bút Đại Đạo sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiểu Tháp nói: “Sợ không?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Sợ hãi cũng vô dụng, không phải sao?”
Tiểu Tháp nói: “Quả thực vậy.”
Diệp Quân còn muốn nói thêm gì đó thì chính vào lúc này, hắn cau mày lại, bởi vì hắn phát hiện hắn không còn cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng của hắn nữa.
Hắn nhất thời cả kinh.
Hiển nhiên, nơi này đã cách rất xa Vũ Trụ Chủ, hơn nữa còn vô cùng xa, xa đến nỗi hắn không còn cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng nữa.
Nhưng may mà cảnh giới tu vi và sức mạnh huyết mạch của hắn vẫn còn.
Nhưng lại không thể dùng Tháp gia!
Hắc có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, mặc dù hắn có thể liên hệ được với Tháp gia nhưng lại không thể đi vào bên trong Tiểu Tháp, không những vậy, hắn còn không thể sử dụng được kiếm Thanh Huyên.
Lần này hắn thực sự chỉ có thể dựa vào thực lực của mình rồi.
Tiểu Tháp nói: “Cha ngươi đặt hạn chế cho ngươi.”
Diệp Quân cười nói: “Vậy có lẽ cũng sẽ có hạn chế với chủ nhân bút Đại Đạo, không lỗ.”
Tiểu Tháp nói: “Quả thực vậy.”
Nếu như chủ nhân bút Đại Đạo không chịu sự hạn chế, vậy với thực lực của chủ nhân bút Đại Đạo, đến đó không cần dùng trật tự gì cả, trực tiếp là có thể đánh chết hắn.
Chỉ là không biết cái tên ngu ngốc đó bị hạn chế tới trình độ nào thôi.
Chính vào lúc này, phía cuối thời không xa xa đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, trong nháy mắt, hắn đã xuyên qua luồng ánh sáng trắng đó, cũng không biết qua bao lâu, hắn cảm nhận bản thân đập mạnh xuống mặt đất, toàn thân lập tức truyền tới một trận đau nhức, xương cốt giống như bị rã rời.
Diệp Quân nhịn lại cơn đau, khi hắn mở hai mắt nhìn rõ cảnh tượng xung quanh thì hắn lập tức sững sờ. Hắn vậy mà lại đang ở trên một quảng trường tinh không khổng lồ, bên ngoài quảng trường tinh không là tinh hà sâu thẳm, giống như một vực sâu không đáy, mà xung quanh hắn có một đám người và yêu thú cởi trần nửa thân trên đang đứng, trên chân và tay của đám người và yêu thú này đều bị một sợi dây xích màu đỏ tươi xích lại.
Diệp Quân có phần nghỉ hoặc, đây là nơi quỷ quái gì vậy?
Hắn nhìn kỹ xung quanh, những người bị xích đó trên mặt đều một mảnh tro tàn, mà những yêu thú lại có hình dáng khổng lồ, khí tức vô cùng hùng hậu, tràn đầy cảm giác áp bức.
Sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm lại.
Bởi vì hắn phát hiện, đám người này không hề yếu. Không đúng, con mẹ nó, là quá mạnh mới đúng!
Bởi vì trong đám người bị giam cầm này, hắn cảm nhận được hai cường giả ở cảnh giới Phá Hư, mà hai cường giả cảnh giới Phá Hư cũng bị nhốt ở đây.
Thấy cảnh này, cả người Diệp Quân lập tức tê dại.
Hắn vốn tưởng rằng nơi mà cha hắn sắp xếp cho hắn và chủ nhân bút Đại Đạo là một nền văn minh có cấp bậc tương đối thấp. Nhưng không ngờ lại bị đưa tới đây, con mẹ nó, chỗ này vừa nhìn là thấy mạnh một cách không bình thường!
Hắn sử dụng sức mạnh tín ngưỡng cộng thêm kiếm Thanh Huyên mới có thể có được thực lực của cường giả cảnh giới Phá Hư, mà bây giờ lại không thể sử dụng được sức mạnh tín ngưỡng, kiếm Thanh Huyên cũng không thể sử dụng. Thực lực của hắn bây giờ cùng lắm chỉ gần đến cảnh giới Lâm Hư mà thôi.
Mà điều đáng sợ nhất chính là ở đây hắn có gì đó không ổn.
Diệp Quân nhìn xung quanh, không cần suy nghĩ, trực tiếp chuồn đi.
Nhưng chính vào lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng thần thức vô hình khóa ở trên người hắn, Diệp Quân cả kinh, trực tiếp ngự kiếm bay lên định chạy trốn, nhưng trong nháy mắt một luồng lôi điện từ trên trời giáng xuống, nổ trên trán hắn.
Âm ầm!
Diệp Quân đập mạnh xuống đất, cả người co giật...
“Ý... Sao lại có một con cá lọt lưới vậy?”
Sâu thẳm trong tinh không đen kịt, một giọng nói ngạc nhiên đột nhiên vang lên, tiếp theo đó, một sợi dây xích đỏ tươi từ trong tinh không đen kịt đó vụt ra, sau đó trói hai tay và hai chân Diệp Quân lại.
Diệp Quân: “...”
Lúc này, một giọng nói chợt vang lên từ trong tinh không sâu thẳm: “Đil”
Dứt lời, quảng trường tỉnh không khổng lồ hóa thành một luồng ánh sáng lấp lánh, biến mất ở phía cuối tinh hà...
Ở sâu trong một khu mỏ, khu mỏ này vô cùng dày đặc, nhìn không thấy điểm cuối, mà ở cuối chân trời lại có tận ba mặt trời chói chang khổng lồ đang treo lơ lửng, ba mặt trời treo lơ lửng cạnh nhau. Trên mặt đất, hơi nóng sôi sục.
Ở sâu trong khu mỏ, có một người đàn ông mặc áo đạo sĩ đang ngơ ngác nhìn cái cuốc trong tay mình. Cái quái quỷ gì vậy?
Không biết nghĩ tới điều gì, người đàn ông mặc áo đạo sĩ đột nhiên gào thét lên: “Diệp Huyên, cái tên chết tiệt này, vậy mà ngươi lại dám phong ấn đạo pháp của ông đây..."
“Ngươi gào cái quỷ gì?”
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang vọng từ trên đỉnh đầu của chủ nhân bút Đại Đạo, tiếp sau đó, một luồng ánh sáng mặtt trời gay gắt rơi thẳng xuống, nổ trên trán của ông ta.
Ầm!
Chủ nhân bút Đại Đạo bị nổ đến mức nằm bò trên mặt đất, toàn thân co rút...
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!